truyện tân hôn

“Đó ko cần là ông xã con cái sao?” Mẹ của Trần Y kéo tay cô, chỉ về phía quán coffe mặt mũi cơ.

Trần Y sững sờ một hồi, ngửng đầu coi lịch sự.

Bạn đang xem: truyện tân hôn

Cô vừa phải coi đang được thấy người khoác một cái áo sơ-mi red color, một cái quần nhiều năm black color, phụ thuộc vào ghế, cúi đầu cười cợt rằng với những người không giống cơ, không một ai không giống đó là Văn Trạch Tân.
Lại là thủ thỉ với phụ phái đẹp, tứ người phụ phái đẹp, người này người nấy vẻ bề ngoài vô nằm trong xinh đẹp mắt, ăn diện khôn xiết thời trang và năng động.
“Chị, năm mới tết đến đầu năm mới cho tới, anh ấy ko ở cạnh bên chị và lại ở phía trên chat chit với những người phụ phái đẹp không giống à?” Trần Ương kéo tay u Trần Y, quan sát về phía cô.
Trong góc nhìn còn đem theo dõi vài ba phần ý tứ coi kịch.
Trần Ương là phụ nữ của chưng trai mái ấm Trần Y.

Năm mươi một tuổi tác, chưng trai vì thế sự nghiệp của phòng chúng ta Trần, làm việc quá đáng tuy nhiên tắt thở, bao nhiêu năm này vẫn được mái ấm Trần Y nuôi chăm sóc.

Ban đầu Khi mái ấm chúng ta Văn ham muốn liên hít với mái ấm chúng ta Trần, dựa vào trật tự của phòng chúng ta Trần tuy nhiên tính, thì Trần Ương mới mẻ là đối tượng người tiêu dùng liên hít.

Sau cơ Văn Trạch Tân lại ngăn ngang thân ái đàng, lựa chọn lấy Trần Y.
Trong lòng Trần Ương một mực phẫn nộ, giờ đây Khi nhận ra cảnh tượng này, đương nhiên sẽ rất cần căn vặn thăm hỏi ra tuồng một chút ít.
Hôm ni là mùng năm Tết, là ngày loại năm cô kết duyên với Văn Trạch Tân.
Trân Y bắt chặt lấy tay u, quan sát về phía người con trai với hai con mắt khơi hoa tràn đầy ý cười cợt cơ, nói: “Anh ấy ra phía bên ngoài gặp gỡ các bạn thôi.

Anh ấy bảo con cái rồi, năm giờ rộng lớn tiếp tục về.”

“Thật chứ?” Liêu Tịch cũng coi người con trai cơ.
Vừa tuấn tú lại phong lưu, rõ rệt khoác một cái áo sơ-mi red color coi khôn xiết đỏm dáng vẻ, tuy nhiên lại ko hề ẻo lả một chút ít này, ngược lại lại sở hữu xúc cảm kiêu ngạo.

Trần Y thu lại tâm tình vô đôi mắt, cười cợt cười cợt, nói: “Vâng ạ.”
“Chị, nếu như đang được như vậy thì tất cả chúng ta trải qua kính chào căn vặn một chiếc lên đường.” Trần Ương kéo lấy Liêu Tịch đang được tấp tểnh tiếp cận.
Trần Y ngửng đầu, rét lùng liếc coi Trần Ương một chiếc.
Trần Ương nhẹ dịu cười: “Được ko chị?”
Trần Y coi cô tớ rồi nói: “Em tưởng mái ấm chúng ta Văn giống như mái ấm chúng ta Trần tất cả chúng ta, nhằm khoác người không giống quí véo chí thế này cũng rất được hoặc sao?”
Trong điều rằng của cô ý khái niệm vài ba phần uy hiếp.  
Nhà chúng ta Trần liên hít với mái ấm chúng ta Văn thực sự trèo cao.

Mấy cái sản nghiệp suýt chút nữa thì ngừng hoạt động của phòng chúng ta Trần đều là vì mái ấm chúng ta Văn kéo lội loại về bên, thời điểm này đều ở trong tay Văn Trạch Tân.
Sắc mặt mũi của Trần Ương white bệnh dịch vài ba phần.
Liêu Tịch cũng tức khắc xem sét, cái chức u phu nhân này của bà cũng thiệt chẳng được tí miếng này.

Bà đau xót cười cợt, kéo Trần Y nói: “Đàn ông ở bên phía ngoài khi nào chẳng cần xã phú, nế như đó đang được rằng với con cái rồi thì nghe nó vậy.”
Trần Y cười cợt cười: “Vâng.”
“Chúng tớ kế tiếp xuống phố lên đường.” Trần Y kéo u bản thân, đôi mắt lại quan sát về phía người con trai mặt mũi cơ một chiếc.

Đúng khi nhận ra Văn Trạch Tân vực dậy, cả khung hình cao sát 1m9, tầm đôi mắt đương nhiên được không ngừng mở rộng, anh ngước lên, xuyên qua loa hải dương người nhận ra Trần Y.
Trần Y căng môi bên dưới, vội vã vàng dịch gửi góc nhìn, rẽ vào một trong những lối không giống.
Văn Trạch Tân chỉ coi nhị giây, tiếp sau đó cụp đôi mắt mỉm cười cợt, kế tiếp đùa khối Rubik vô tay, lắng tai bao nhiêu người phụ phái đẹp xung xung quanh nhao nhao đua nhau rằng.
*
Vào vô cầu thang máy, Trần Ương coi Trần Y một chiếc, nói: “Vừa nãy khi anh rể ngửng đầu cũng nhận ra chị rồi.”
Liêu Tịch cũng quan sát về phía Trần Y.
Trần Y coi những chữ số bên trên cầu thang máy đang làm việc xuống nói: “Anh ấy đem việc cần được xã phú.”
Vẻ mặt mũi của cô ý đặc biệt điềm tĩnh.
Trần Ương thấy thế, bĩu bĩu môi, trong tâm địa lại lặng lẽ coi kịch hoặc.

Liêu Tịch tin yêu điều của Trần Y, đem Khi Văn Trạch Tân thực sự đang được rằng với Trần Y bản thân đem việc cần ra phía bên ngoài bàn chuyện, mặc dù sao cũng mới mẻ chỉ kết duyên ko cho tới năm ngày.
Trần Y coi đồng hồ: “Mẹ còn ham muốn mua sắm đồ vật gi nữa ạ?”
Liêu Tịch coi thông thoáng qua loa, nói: “Thôi được rổi, đầu năm mới nhất cũng chẳng đem gì xứng đáng để sở hữ cả, về mái ấm thôi.”  
Trần Y lấy khóa xe xe cộ rời khỏi nói: “Vâng.”
Cô liếc đôi mắt coi Trần Ương một chiếc, Trần Ương ấn năng lượng điện thoại: “Nhà tất cả chúng ta cũng chẳng cần được lên đường chúc đầu năm mới người thân trong gia đình, về sớm như thế làm cái gi, cứ lên đường dạo bước một khi nữa lên đường.”
“Em quí thì tự động bản thân lên đường lên đường.”
“Không được, thế lát nữa thì em về loại gì.”
Trần Y tách ngoài cầu thang máy, kéo tay u bản thân nói: “Gọi xe cộ lên đường.”
Nói đoạn, cô và u lên đường trực tiếp rời khỏi sảnh rộng lớn.

Trần Ương tức cho tới nút đôi mắt trợn tròn trĩnh, tức thì sau này lại chạy thoát ra khỏi cầu thang máy xua đuổi theo dõi, tức tức giận nói: “Chậc, là chị nhận ra cạnh bên anh rể có rất nhiều phụ phái đẹp như thế nên tâm lý mới mẻ ko chất lượng, mới mẻ không thích lên đường xuống phố chứ gì!”
Trần Y ko đáp một điều.
Liêu Tịch quát: “Trần Ương!”

Trần Ương: “Chẳng lẽ ko cần chắc?”
“Ban đầu anh rể liên hít với mái ấm tất cả chúng ta vì thế đồ vật gi, trong tâm địa người xem đều đã biết.

Chỉ cần phải có thể cứu vớt được mái ấm chúng ta Trần, chị, chị chớ đem tuy nhiên nổi loạn lên nhé.”
Cổ họng của Trần Y thô khốc.

Cô ấn khóa xe xe cộ xuống bao nhiêu đợt, Open xe cộ, nâng Liêu Tịch lên xe cộ, xoay đầu coi Trần Ương.

Bước chân Trần Ương khựng lại, ngửng cao mặt mũi nói: “Sao nào?”
Trần Y hạ mắt: “Lên xe cộ lên đường.”
Trần Ương bĩu môi, ngay thẳng đâm vào vô xe cộ.

Xem thêm: cả đời chỉ yêu em

Liêu Tịch coi con cháu gái một chiếc, lại coi cô phụ nữ đang được trần khoác, vừa phải không đủ can đảm giáo dục con cháu gái, lại ko biết nên yên ủi phụ nữ thế này.
Trần Y đứng ngoài xe cộ bao nhiêu giây, tiếp sau đó trở về phía địa điểm tài xế, phát động xe cộ.
Đưa Liêu Tịch và Trần Ương về mái ấm, Trần Y xoay đầu xe cộ, tài xế về phía tòa nhà mới mẻ nằm ở vị trí trung tâm TP.HCM.

Tết nhất nên người chung việc đã và đang nghỉ ngơi đầu năm mới, Trần Y bịa đặt khóa xe và túi xuống, dựa vào tay vịn của ghế sô trộn, khoanh chân ngồi cơ, ráng lấy điều khiển và tinh chỉnh kể từ xa cách tùy ý ấn.
Điện thoại vô túi xách tay vang lên.
Trần Y vứt điều khiển và tinh chỉnh kể từ xa cách xuống, cúi người lấy điện thoại thông minh rời khỏi.

Nhìn thấy người gọi cho tới, cô tưởng ngàng bao nhiêu giây, tiếp sau đó đầu ngón tay nhanh gọn ấn vô phím nghe, gật đầu đồng ý cuộc gọi đoạn cô cũng không nói.
Đầu mặt mũi cơ, tiếng nói dễ dàng nghe của Văn Trạch Tân truyền tới: “Buổi tối về mái ấm rộng lớn ăn cơm trắng, tôi cho tới đón em Hay những em tự động cho tới đây?”
Giọng rằng của anh ý rất dễ dàng nghe, đem chút trầm trầm, tuy nhiên ngữ khí lại nhẹ nhàng như cất cánh, lại sở hữu chút xúc cảm lãnh đạm.
Trần Y trầm khoác bao nhiêu giây: “Em tự động bản thân lên đường, anh cứ bận việc của anh ý lên đường.”
“6 giờ chính thức ăn, chớ cho tới muộn.” Văn Trạch Tân rằng đoạn thì ngắt luôn luôn điện thoại thông minh.

Trần Y coi màn hình hiển thị một hồi rồi mới mẻ vứt xuống.

Thực tế anh làm cái gi đem rằng mang đến cô nghe anh ra phía bên ngoài làm cái gi, vốn liếng dĩ không tồn tại.
Tối qua loa anh với chú nhỏ mái ấm chúng ta Văn ra phía bên ngoài xã phú, khi về bên lại vô thư chống xử lý văn khiếu nại, ko vô buồng ngủ.

Ăn trưa đoạn, anh lại rời khỏi ngoài, khi hội ngộ gì là ở ngoài quán coffe cơ.
Ở cùng theo với bao nhiêu người phụ phái đẹp.
Trần Y phụ thuộc vào tay vịn ghế sô trộn, kế tiếp coi truyền họa.
Khoảng tầm tứ rưỡi, cô lên gác tắm một chiếc, thay cho một cỗ váy red color nằm trong áo khoác bên ngoài ngày black color, xỏ giầy gót cao rồi thoát ra khỏi cửa ngõ.

Mùa sầm uất trong năm này ở Kinh Đô thực sự đặc biệt rét.
Trần Y phát động xe cộ, lái lên đường.
Mấy trong năm này mái ấm chúng ta Trần quá lụi bại, mái ấm rộng lớn vẫn mãi ko gửi lịch sự nơi khác, vẫn ở trong những lúc biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang bát nháo Tây Dương cơ.

Nhà rộng lớn của phòng chúng ta Văn sớm đang được gửi vào một trong những quần thể yên lặng tĩnh thân ái lòng TP.HCM, yếu tố hoàn cảnh xung xung quanh nằm trong khu vườn quy hướng rất hay, lại đích vô khi đầu năm mới.

Trang trí thì đích đỉnh của chóp rồi, đầu năm mới cho tới lại đích khi cả mái ấm gia đình đoàn viên, vô tè quần thể đem thật nhiều biết bao xe cộ, còn tồn tại quá nhiều bao nhiêu con xe siêu nhiều tiền xếp trở nên một sản phẩm.  
Trần Y kể từ từ chạy xe cộ cho tới cửa ngõ mái ấm chúng ta Văn.
Sắc trời vẫn còn đó ko tối hẳn, cô xuống xe cộ, lên đường vô vào mái ấm chúng ta Văn, kính chào căn vặn với quản lí gia mái ấm chúng ta Văn một giờ đồng hồ.

Quản gia cười cợt cười cợt tiếp đón: “Nhị thiếu thốn đang được ở hậu viện.”
Trần Y cười: “Cảm ơn chú.”
Cô thả lỏng khăn choàng cổ, thẳng trở về phía hậu viện.
Trong hậu viện còn tồn tại một chống coi phim, cửa ngõ khép hờ, người chung việc thu dọn cười cợt cười cợt gật đầu.

Trần Y bước lên bậc thang, đẩy cửa ngõ chống coi phim.

Trong chống coi phim, Văn Trạch Tân đang được dựa lên tay vịn ghế sô trộn, đùa khối rubik vô tay, cạnh bên còn tồn tại một đĩa phân tử cười cợt.

Trần Y khá ngơ rời khỏi, Văn Trạch Tân nghe thấy động tĩnh thì ngước nhìn: “Vào lên đường.”
Trần Y lên đường vô vô.
Cửa chống coi phim theo dõi tính đàn hồi tuy nhiên đóng góp lại một đợt tiếp nhữa.
Cô bịa đặt cái khăn choàng cổ đang được gỡ rời khỏi bên trên ghế sô trộn, vừa phải coi màn hình hiển thị một chiếc thì cánh tay đã trở nên Văn Trạch Tay bắt lấy.

Một giây sau, cô đang được ngồi lên đùi anh.
Văn Trạch Tân ôm eo cô, cười cợt nói: “Buổi chiều lên đường xuống phố à?”
Trần Y rủ đôi mắt.

Xem thêm: thiên tài độc phi không dễ trêu

Lọt vô vào đôi mắt cô là lồng ngực white bệch của con trai nằm trong red color của cái áo sơ-mi bên trên người anh, tạo cho làn domain authority của anh ý càng thêm thắt white.

Trần Y nuốt những điều thừa mứa còn còn lại vô cổ họng: “Ừ.”
Văn Trạch Tân bịa đặt khối rubik xuống, vươn vai một chiếc, fake phân tử cười cợt mang đến cô: “Bóc bao nhiêu cái mang đến tôi ăn.”
Trần Y nhận lấy, bịa đặt bên trên tay vịn ở cạnh bên, cúi đầu chính thức tách.

Văn Trạch Tân ôm eo cô, coi cô bao nhiêu đợt, một tay không giống thì ráng điện thoại thông minh, giờ đồng hồ lời nhắn tinh anh tinh tinh anh ập cho tới.
Trần Y khá liếc đôi mắt coi cho tới.
Trong khi vội vàng nhận ra một mẩu lời nhắn.
“Nhị thiếu thốn, anh kết duyên rồi thì em cần làm thế nào giờ đây.”.