truyện ngôn tình cưỡng bức hành hạ

Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào một trong những căn chống, tăng cường cô xuống chóng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Trắng bệch của Diệu Tinh, anh tớ nở nụ cười sung sướng.
“Bây giờ nhưng mà kinh sợ thì vẫn tồn tại tương đối sớm. Trình Diệu Tinh, tôi ham muốn cô biết vật gì mới nhất thiệt sự xứng đáng sợ!” Anh gặm răng nghiến lợi rằng, nếu mà ko cần đôi mắt thấy tai nghe, thì dù vậy nào là anh cũng sẽ không còn tin tưởng cô nhỏ nhắn trước đôi mắt bản thân tiếp tục thực hiện rời khỏi loại chuyện kinh hãi như thế.
“Anh chớ sở hữu sắp tới, Tiêu Lăng Phong, anh ko được va nhập tôi!” Diệu Tinh rộng lớn giờ gào thét. Cô gắng mức độ giãy đạp giụa, áo đã biết thành xé rách nát, vỡ lở vùng ngực Trắng như tuyết được bao quanh nhập cái áo con đen thui viền ren. Tiêu Lăng Phong coi chằm chằm nhập Diệu Tinh, nhảy cười cợt trở nên giờ. Diệu Tinh không ngừng nghỉ nhấp lên xuống đầu. “Tiêu Lăng Phong van nài anh chớ va nhập tôi, nếu mà anh thiệt sự hận tôi, thì làm thịt bị tiêu diệt tôi đi!”
“Tôi vẫn rằng ham muốn cô đẩy mạnh không còn kỹ năng của cô ấy, Trình Diệu Tinh, có lẽ rằng cho tới một ngày nào là bại liệt, tôi tiếp tục làm thịt cô, nhưng… Không cần hôm nay!” Anh rét lùng rằng, sử dụng mức độ xé rách nát quần Diệu Tinh.
Roẹt. Quần Diệu Tinh bị rách nát một lổ rộng lớn, domain authority thịt sáng bóng loáng bị lòi ra ngoài thiên nhiên rét, cô rét cho tới run rẩy rẩy…
“Không!” Diệu Tinh gào khóc, lại ko thể nào là rời bay, ăn mặc quần áo đều bị xé rách nát. “Tiêu Lăng Phong, anh là tên gọi súc sinh, anh sẽ không còn được bị tiêu diệt chất lượng tốt.” Tiêu Lăng Phong coi dáng vóc gào thét của Diệu Tinh, nụ cười cợt của anh ý thiệt tàn nhẫn. Tháo caravat của tớ rời khỏi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trói chặt cổ tay Diệu Tinh nhập đầu chóng. Diệu Tinh nỗ lực giãy đạp giụa, vì thế sử dụng mức độ rất nhiều nhưng mà khuông chóng cũng tương đối lắc rinh, cổ tay mềm mượt, bị caravat cột chặt thực hiện cho tới xây sát, lòi ra domain authority thịt mẩn đỏ.
“Trình Diệu Tinh, cô lưu giữ cho tới kỹ ngày thời điểm hôm nay, cần lưu giữ thực hiện kinh sợ Nhã Đình, sẽ có được kết quả gì.” Anh tàn khốc rằng kết thúc, sử dụng mức độ xé quần con Diệu Tinh. “Tôi vẫn rằng rồi, tổn hại Nhã Đình, tôi tiếp tục thực hiện cho tới cô cần trả giá bán cấp mươi chuyến.”
“Đừng…” Diệu Tinh vô vọng gào khóc, giây tiếp sau, Tiêu Lăng Phong vẫn tiến bộ nhập vào khung hình Diệu Tinh. Trong nháy đôi mắt, đợt đau đớn bại liệt dở hơi quấn lấy toàn thân… “A!!!” Tiếng kêu vô vọng thảm thiết vang lên nhập không khí yên bình. Khuôn mặt mày nhỏ nhắn của Diệu Tinh vì thế đau nhức nhưng mà Trắng bệch, bên trên trán toát rời khỏi một tầng những giọt mồ hôi rét, thậm chí… Ngón tay của cô ấy cũng run rẩy rẩy… Hết thiệt rồi, nước đôi mắt vô vọng của cô ấy trào thoát khỏi khóe đôi mắt.

Tiêu Lăng Phong kháng tay xuống chóng. Đáng bị tiêu diệt, anh lại ko thể cựa quậy được… Bị cảm hứng êm ấm siết chặt vây lấy, thực hiện cho tới toàn bộ những tế bào nhập khung hình anh đều đang được kêu gào ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n, “Ừm!!!” Anh nhịn ko được, rên một giờ. Cảm giác tuyệt vời lắm vời, vượt lên từng tưởng tượng của anh ý. Anh coi hai con mắt đẫm nước đôi mắt của Diệu Tinh, trong tâm địa lại nhức xót.
“Cô sở hữu phiên bản lãnh thực hiện cho tới nhiều nam nhi bị tiêu diệt mải bị tiêu diệt mệt mỏi như thế, cũng chính là vì thế thân thuộc thể ti tiện này của cô ấy vượt lên chặt khít sao!” Anh cười cợt rét, cầm lấy hông Diệu Tinh, tăng cường, trọn vẹn tiến bộ vào…
“Á!!!!” Hoàn toàn không tồn tại giải pháp nhằm chịu đựng đựng chuyện này, Diệu Tinh gần như là ngất chuồn. Tiếng kêu đau nhức của cô ấy vì thế không hề mức độ lực nhưng mà run rẩy rẩy… Tiêu Lăng Phong cũng sửng nóng bức, ko cần chính vì Diệu Tinh đau tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, nhưng mà là vì… Tầng cản ngăn bại liệt, coi hóa học lỏng kể từ từ chảy ra bên ngoài, rơi lên khăn trải bàn chóng, như các đóa hoa mai đỏ loét rực. Anh ngây người, chuyện này… Đây là, ko thể nào là, Tiêu Lăng Phong phủ toan ý suy nghĩ này, phụ phái nữ ti tiện như vậy, sao lại hoàn toàn có thể là xử nữ…
“Cô lại sở hữu tín hiệu của xử phái nữ đấy!” Tay Tiêu Lăng Phong bóp lấy cằm Diệu Tinh, rét lùng giễu cợt. “Hạ Cẩm Trình vẫn vì thế cô nhưng mà mặc kệ tất cả, do đó cô cũng ngụy tạo nên trinh tiết nhằm lừa anh tớ sao?” Anh căn vặn kết thúc, lại như ham muốn trừng trị, tăng cường vài ba chuyến, người phụ phái nữ gián trá, gian ác này.
Diệu Tinh trở ngại thay đổi. Tiếng kêu đau nhức nhảy thoát khỏi môi. “Buông tôi ra…”
“Tại sao lại cần bày rời khỏi cỗ dạng này, Trình Diệu Tinh, rõ rệt phiên bản tính cô ti tiện, cũng ko cần thiết fake cỗ nữa, như thế chỉ càng thực hiện cho tới tôi cảm nhận thấy buồn ói rộng lớn nhưng mà thôi. Anh rằng kết thúc, sử dụng mức độ dịch rời. Chỉ là từng một động tác đều tốn thật nhiều mức độ. “Người phụ phái nữ xứng đáng bị tiêu diệt này, cô buông lỏng một ít cho tới tôi!” Tiêu Lăng Phong thịnh nộ quát mắng lên.
Diệu Tinh đau tới run rẩy rẩy. Ngay cả tương đối thở cũng trở thành phong thanh. Chưa trải đời qua chuyện những chuyện này, làm thế nào cô hoàn toàn có thể chịu đựng được những cư xử ko tính người này.

“Tiêu Lăng Phong, nhức, nhức quá!” Cô yếu đuối ớt cầu van nài. “Buông tôi rời khỏi, cầu van nài anh…”
“Cầu van nài anh?” Tiêu Lăng Phong cúi xuống, nhíu ngươi. “Đây là chuyến trước tiên cô cầu van nài tôi vì thế chủ yếu phiên bản thân thuộc cô, ha ha…” Tiêu Lăng Phong cười cợt vĩ đại. “Nhưng, Trình Diệu Tinh, tôi vô cùng không tồn tại ý ham muốn ngừng lại!” Tiêu Lăng Phong rằng kết thúc, dịch rời càng thời gian nhanh rộng lớn, anh hoàn toàn có thể cảm nhận thấy nỗi đau nhức của Diệu Tinh, chính vì anh đang dần rất rất nhức. Thế tuy nhiên, cảm hứng đó lại vô nằm trong chất lượng tốt rất đẹp, anh không thích tạm dừng. Anh vẫn luôn luôn suy nghĩ bản thân ko cần là kẻ quý trọng chuyện tiết trinh, tuy nhiên Khi nhận ra những giọt tiết đỏ loét bên trên khăn trải bàn chóng anh lại cảm nhận thấy sung sướng mừng. Hơn nữa, cho đến lúc này anh mới nhất phân phát hiện tại, hoá ra, tối trước tiên của anh ý và Đường Nhã Đình, không tồn tại vết tích red color này, anh thấy rơi rụng mác. Mặc mặc dù anh tin tưởng tưởng này đó là chuyến trước tiên của Đường Nhã Đình, tuy nhiên không tồn tại lạc hồng, anh vẫn cảm nhận thấy thiếu hụt một chiếc gì đó…
Diệu Tinh gặm chặt môi, nước đôi mắt ngấm ướt át,ướt đẫm tóc mai, rơi bên trên khăn trải bàn chóng. Tí tách! Phát rời khỏi tiếng động u ám, tuyệt vọng…
Tiêu Lăng Phong coi Diệu Tinh, tức phẫn uất ở trong tâm địa vẫn mất tích, giờ khắc này, anh ko thể kế tiếp phủ cảm nhận được nữa, anh vẫn luôn luôn sở hữu khát vọng với Diệu Tinh. Nhìn cô nàng yếu ớt bên dưới thân thuộc bản thân, anh chỉ ham muốn hung hăng cướp lưu giữ cô. Để cho tới cô chỉ nằm trong về phần mình.
Cánh môi Diệu Tinh đã biết thành gặm cho tới chảy tiết, anh cúi người, hít mạnh lên môi cô, mặc kệ tất cả, điên loạn xé rách nát môi cô. Trình Diệu Tinh, vì sao cô ham muốn thực hiện như thế. Tại sao! Nghĩ cho tới dáng vóc của Đường Nhã Đình, lửa phẫn uất của Tiêu Lăng Phong lại bùng lên một đợt tiếp nhữa. Động tác càng cuồng dã rộng lớn. Đau lòng vì thế Đường Nhã Đình và những cảm hứng rối ren với Diệu Tinh xen kẹt nhập nhau, tạo ra những dục vọng nguyên vẹn thủy nhất, cuồng dã nhất.
“Mộ Thần, cứu vớt em…” "di"endanl,eq;uyd.on
Tiêu Lăng Phong đang được rời khỏi mức độ hoạt động, lại nghe thấy điều rằng của Diệu Tinh, anh cầm chặt cằm Diệu Tinh. “Tiện nhân, cô hé đôi mắt rời khỏi cho tới tôi, coi coi là bạn đang ham muốn cô!” Tiêu Lăng Phong gặm răng. Lúc thông thường, cô ấy vẫn luôn luôn nhung lưu giữ Mộ Thần đành rằng. Nhưng nhập thời điểm hiện tại, cô lại gọi thương hiệu người nam nhi bại liệt.

Diệu Tinh gặm chặt môi, cô coi Tiêu Lăng Phong. Không còn mức độ lực, hất mặt mày qua chuyện một phía. Mộ Thần, chuyến này Diệu Diệu dơ dơ thiệt rồi, dơ thiệt rồi…
Nhìn cỗ dạng cam chịu đựng số phận của Diệu Tinh, nháy đôi mắt cơn tức phẫn uất ở trong tâm địa vẫn phun trào, anh sử dụng mức độ lật khung hình Diệu Tinh lại, chính vì thế caravat xoắn thêm 1 vòng, càng siết chặt rộng lớn.
“A!” Cổ tay nhức buốt thêm vào đó một chuyến đột nhập đau nhức, Diệu Tinh run rẩy rẩy từng đợt.
“Trình Diệu Tinh, ko cần cô ham muốn kêu ư, thời điểm hôm nay tôi tiếp tục cho tới cô kêu thoải mái!” Tiêu Lăng Phong gấp rút cầm chặt hông Diệu Tinh, đâm nhập không còn chuyến này cho tới chuyến không giống, nhịn nhường như chỉ tiếc ko thể sử dụng không còn từng mức độ lực.
Diệu Tinh đau tới chuẩn bị ngất, gặm chặt khăn trải bàn chóng, cô nỗ lực kiềm nén tiếng động của tớ.
“Kêu chuồn. Không cần cô quí kêu lắm sao. Kêu trở nên giờ đi!” Tiêu Lăng Phong tức phẫn uất hầm hừ. “A!” Anh điên loạn rống lên, từng tức phẫn uất hóa trở nên sức khỏe. Từ đầu cho tới cuối, trên đây đều là giày đạp ko nhân tính, sau cùng thì Diệu Tinh đã và đang mê man chết giả.
“Trình Diệu Tinh, cô nhận định rằng như thế thì tôi tiếp tục bỏ lỡ cho tới cô sao? Không thể nào là, vô cùng ko thể nào…” Tiêu Lăng Phong hét lên.
Ngoài hành lang cửa số, trời càng ngày càng tối, tuy nhiên sự hành hạ và quấy rầy này vẫn trước đó chưa từng tạm dừng, Diệu Tinh ko biết vẫn mê man bao nhiêu chuyến, tỉnh lại bao nhiêu chuyến, tuy nhiên từng chuyến tỉnh lại, trong tâm địa cô đều sở hữu cảm hứng kỳ kỳ lạ quẩn xung quanh, thiệt sự rất rất thoải mái… Thậm chí, cô còn ham muốn nhiều hơn nữa, mơ mơ tưởng màng, Diệu Tinh bị ý suy nghĩ của chủ yếu bản thân giậm dọa kinh sợ. Trình Diệu Tinh, sao cô hoàn toàn có thể ko biết liêm sĩ như vậy. Mé nhập thân thuộc thể như bị một ngọn lửa thiêu nhóm, sở hữu một cảm hứng xâm cướp ý thức cô, cảm hứng rất rất kỳ kỳ lạ, giá buốt quá…
“Buông tôi ra!” Diệu Tinh không ngừng nghỉ nhấp lên xuống đầu. Giờ phút này, tiếng động cự tuyệt của cô ấy nghe rất rất như thể giờ dìm nga hấp dẫn.

“Thả cô ra… Hừ!” Tiêu Lăng Phong cười cợt nhạo. “Nhưng cảm hứng của tôi bảo rằng, cô vô cùng không thích tôi buông rời khỏi.” Tiêu Lăng Phong coi sắc mặt mày ửng đỏ loét của Diệu Tinh, nhập đôi mắt càng tăng ngán ghét bỏ. “Cô sở hữu biết vẻ mặt mày trải nghiệm của cô ấy dâm đãng đến mức độ nào là không…”
Tiêu Lăng Phong phân tích từng chữ từng chữ, từng một chữ đều tựa như lưỡi dao sắc bén đâm thiệt thâm thúy nhập ngược tim Diệu Tinh. Cô cũng ngán ghét bỏ cỗ dạng này của tớ, nhưng… Cô lại không tồn tại cơ hội nào là kiểm soát tâm trí của tớ.
Diệu Tinh đau tới run rẩy rẩy, tuy nhiên nhưng mà, ngoài cảm hứng đau nhức đang được cuốn cho tới, còn tồn tại thích thú đang được cuộn trào, cảm nhận thấy thân thuộc thể bản thân trở thành thiệt xa vời kỳ lạ, không hề chịu đựng nghe theo gót kiểm soát của tớ nữa, khung hình rất rất giá buốt, giá buốt đến mức độ hoàn toàn có thể thiêu cháy toàn bộ, thậm chí là bắt đầu… vô ý thức đáp lại Tiêu Lăng Phong.
“Anh buông tôi ra…” Diệu Tinh rộng lớn giờ kêu lên. Trình Diệu Tinh. Thế này là sao, anh tớ đang được chống bức cô. Mà cô lại ti tiện đến mức độ sở hữu cảm hứng sao… Cô ảo óc gặm môi. “Buông tôi ra…”
“Cho nên tôi vẫn rằng rồi, Trình Diệu Tinh, cô đó là một kẻ ti tiện bẩm sinh khi sinh ra, rõ rệt ngoài mồm thì kể từ chối, tuy nhiên thân thuộc thể thì đáp lại tôi, cô đang được ham muốn thách thức tôi sao?” Anh khom người coi Diệu Tinh. Từ đầu cho tới cuối, áo anh chỉ không ngừng mở rộng 50%, tuy nhiên thời điểm hiện tại, nhập thân thuộc thể anh lại sở hữu cảm hứng xa lạ đang được sôi trào. Không cơ hội nào là kiểm soát được, anh chỉ ham muốn người đang được ở bên dưới thân thuộc bản thân, chỉ ham muốn hung hăng cướp đoạt cô… “Tiện nhân…” Tiêu Lăng Phong rống phẫn uất, sử dụng mức độ xé rách nát ăn mặc quần áo của tớ. Anh cũng cảm nhận thấy hành vi của tớ thiệt kỳ quái ác, rõ rệt ham muốn trừng trị cô, tuy nhiên vì sao, thời điểm hiện tại trên đây, bản thân lại tham ô luyến cảm hứng bại liệt, ko cần anh trước đó chưa từng va nhập phụ phái nữ không giống, nhưng… Từ trước đến giờ, trước đó chưa từng sở hữu ai thực hiện anh sở hữu cảm hứng như thế. Nhìn người phụ phái nữ không hề mức độ lực, tương đối thở vất vả, điểm nào là bại liệt nhập ngược tim anh trở thành nhão nhoẹt, đem tay túa gỡ caravat ở cổ tay cô. Mất chuồn trói buộc, tay Diệu Tinh rũ xuống. Hình như… Năm bại liệt, tay của Mộ Thần cũng trượt xuống như vậy
Anh tiếc thương hít lên môi Diệu Tinh, hít lên nước đôi mắt cô, còn có… Vết thương bên trên mí đôi mắt của cô ấy.
“Tiêu Lăng Phong, anh tiếp tục bắt gặp báo ứng, tôi tiếp tục trả lại không còn những gì nhưng mà anh vẫn ban cho tới tôi, tôi ham muốn anh sẽ rất cần hối hận hận vì thế toàn bộ những gì anh đã từng với tôi!” Diệu Tinh tức phẫn uất gào thét, nhập đôi mắt là việc thù địch hận ngút trời nhưng mà Tiêu Lăng Phong ko lúc nào nhận ra.
“Được, vậy thì đợi coi, cô sở hữu kỹ năng này hay là không.” Tiêu Lăng Phong cười cợt rét. “Thật sự kỳ vọng cô hoàn toàn có thể làm thịt tôi, chỉ là… Nếu như phía trên chóng, thì tôi tiếp tục càng quí hơn!” Tiêu Lăng Phong nở nụ cười cợt tàn nhẫn, dục vọng mới nhất vừa phải lắng xuống một ít lại trổi dậy. Anh cảm nhận thấy phản xạ của tớ sở hữu chút kỳ kỳ lạ, rõ rệt vẫn bao nhiêu giờ rồi, vì sao bản thân vẫn ko hề thấy mệt mỏi mỏi… Nghĩ sắp tới, anh dường như không thể kiểm soát bản thân nữa, dằn xuống từng tức phẫn uất và nghi vấn, ko quan hoài Diệu Tinh đang được ở bên dưới đã biết thành bản thân giầy vò cho tới ngất xỉu. Chỉ biết bản thân còn ham muốn nhiều hơn nữa nữa…