Hoàng Phong kéo cao đùi Đông Nghi lên tạo ra không khí tự do thoải mái nhằm côn th*t to tát rộng lớn của tôi tiến thủ vô điểm sâu sắc nhất vô khung người cô, bàn tay sót lại vòng rời khỏi sau cặp mông tròn trĩnh trịa rời khỏi mức độ nhào nặn, bên cạnh đó áp chặt vô hạ cỗ bên dưới của tôi.
Phía bên trên, phát hiện ra song môi anh xẻ đỏ tía thắm đang được hé ngỏ thở liên tục, Hoàng Phong nhịn ko được bao lấy ngốn ngấu. Trên bên dưới hàng loạt bị kích ứng mạnh mẽ thực hiện cho tới Đông Nghi ko chịu đựng nổi, toàn thân thiết rời rã như mong muốn té luôn luôn ra phía bên ngoài, nếu như không nhờ vòng đeo tay rắn vững chắc của anh ý, cô sớm đang được rơi xuống biển cả rồi.
Bạn đang xem: trò chơi tình ái và quyền lực
“Ân... tạm dừng...chặt quá...”-vừa mới mẻ bay được nụ hít như vũ bão của anh ý, Đông Nghi cuống quýt hô lên cầu xin nại, trước ni mối quan hệ nằm trong anh thưa không nhiều vô số, thưa nhiều rất ít tuy nhiên cô vẫn ko thể trọn vẹn tiếp nhận được không còn vật cứng to tát rộng lớn của anh ý, anh cứ cuồng sức nóng như thế cô tiếp tục hư đốn thất lạc.
Anh coi cô đau đớn sở cũng không thể hung hăng như lúc trước, luật động kể từ từ chậm chạp dần dần vẫn thường xuyên rời khỏi vô không ngừng nghỉ lại, tiếng nói khàn đục vì thế cơn dục vọng đang được tăng trào như sóng biển cả mặt mũi tai cô: “Em khi nào thì cũng cắm tôi chặt như thế... còn mong muốn tôi tạm dừng...”
“Hức... là anh luôn luôn mong muốn ức hiếp tôi...”-cô uất hận cãi lại, nhị tay quyết sinh sống bị tiêu diệt câu chặt cổ Hoàng Phong, nhỡ như anh tuy nhiên buông tay cô chỉ mất đàng té xuống biển cả rét bên dưới thôi.
Những ngón tay nam tính mạnh mẽ trượt kể từ hâu phương sườn lưng cô đặt điều trước điểm phái nữ tính vẫn đang được bao lấy côn th*t của tôi, rời khỏi mức độ xoay tròn trĩnh tạo ra tăng kích ứng cho tới đối phương. Sâu thẳm bên phía trong tiết rời khỏi làn nước rét oi láng ướt át,ướt đẫm ngấm vô đái huynh đệ của anh ý, hỗ trợ cho điểm phú nhau thân thiết chúng ta dễ dàng và đơn giản sáp nhập được sâu sắc rộng lớn.
“Ân...”-cô cúi đầu nhắm chặt đôi mắt lại chịu đựng đựng, thích thú quá to vì thế anh đưa đến thực hiện cho tới thần trí của cô ý trọn vẹn chết mệt muội, không thể kĩ năng trấn áp chất lượng được nữa.
Hoàng Phong coi khuôn mặt mũi phiếm hồng mê man của Đông Nghi, lòng lòng nổi lên cảm xúc trở nên tựu, phái nữ nhân của anh ý vì thế bản thân tuy nhiên sung sướng, cảm xúc này còn có người sử dụng chi phí cũng ko thể mua sắm được.
“Ân... chậm chạp thôi...”
“Sắp rời khỏi rồi, chậm chạp loại gì?”-trên khuôn mặt mũi tuấn tú, những giọt mồ hôi xuất rời khỏi một tầng lấm tấm bên trên trán cao chảy xuống thái dương, bên dưới ánh hoàng hít bùng cháy, coi anh càng góp phần mạnh mẽ và tự tin và bức người.
Anh điên loạn rời khỏi vô bên phía trong cô, từng lượt đâm vô rút rời khỏi đều là tận nằm trong điểm sâu sắc nhất, cái lỗ nhỏ hoi hóp bên dưới như đang được không xa lạ với vị khách hàng xa xăm kỳ lạ xâm cướp, không thể quá chật hẹp như khi đầu sau đó 1 thời hạn nhiều năm kích ứng lại teo thắt kinh hoàng, làm cho anh tê liệt đần, hưng phấn bội phần...
“Ra phía bên ngoài...”-trong khi cao trào kéo cho tới, Đông Nghi luôn nhớ nhắc nhở anh cần cảnh giác, ngày hôm nay là ngày mẫn cảm của cô ý, cô cũng ko hề tư tưởng theo gót phương án chống tách này bên trên người.
Anh gầm nhẹ nhõm một chiếc, mạnh mẽ và tự tin nhấp liên tục vô cửa mình bên dưới đang được gắt gao ôm siết lấy vật cứng của tôi, thời tương khắc cần thiết nhất cũng kịp lúc rút rời khỏi phun vô bụng cô.
“Sinh con cái cho tới tôi... với gì ko chất lượng...”-anh trách cứ yêu thương cô, nhị tay ngay lập tức ôm khung người rũ rượu không thể chút mức độ sinh sống của cô ý vô lòng, khá thở nam tính mạnh mẽ rét phỏng phả bên trên domain authority thịt nhạy cảm của cô ý.
Cô trừng đôi mắt liếc anh, giờ đây người nên trách cứ hờn là anh hoặc sao?
“Bây giờ ko phù hợp, với con cái cũng nên nhằm trong tương lai.”
Xem thêm: xuyên nhanh nam chủ lại hắc hóa
“Em hứa rồi cơ nha!”-đôi đôi mắt bừng sáng sủa lên, anh nhanh gọn thâu tóm thời cơ.
“Thật là!”
Đông Nghi đấm mạnh vô lồng ngực Hoàng Phong, ko nghĩ về chuyện này nữa, vật của cô ý bị anh xé rách nát không còn rồi, bảo cô cần đem vật gì đây?
“Anh mong muốn minh chứng vật gì chứ? Người thất lạc mặt mũi luôn luôn là tôi thôi.”
Hoàng Phong yêu thích coi tầm dáng nhỏ nhắn của Đông Nghi đang được cuộn tròn trĩnh lại che hờ áo sơ-mi kẻ sọc kẻ của tôi lấp cút khung người với rất nhiều vết tích vì thế anh nhằm lại, với chút xót dạ coi dáng vẻ người đang được lập cập nhẹ nhõm theo gót từng đợt bão rét thổi qua: “Được rồi, tất cả chúng ta vô bên phía trong trước đang được, ở trên đây tiếp tục cảm ổm thất lạc.”
Cô ném cho tới anh tăng một chiếc lườm khinh thường thông thường, giờ đây mới mẻ thưa với cần đang được muộn quá không?
“Anh quan hoài tôi sẽ không còn lôi tôi rời khỏi tức thì từ trên đầu..hắt xì...”
“Cơ thể em không chỉ có nhạy cảm, còn cực kỳ mẫn cảm với không khí nữa.”-anh đặt điều tay Tột Đỉnh đầu Đông Nghi xoa nhẹ nhõm thực hiện rối nó, đợi cho tới đối phương chính thức gắt mới mẻ chịu đựng bế cô vực lên cút vô bên phía trong.
“Chờ đang được, còn ăn mặc quần áo của tôi?”
“Yên tâm cút, tôi ko nhằm người của tôi thất lạc mặt mũi đâu.”-anh dí sát mặt mũi bản thân lại sát khuôn mặt mũi giận hờn của cô ý, lời nói vừa phải thưa đoạn, kể từ xa xăm một con xe trượt sóng thể thao lao cho tới du thuyền của mình.
Hoàng Phong khẽ nhếch môi, ko cần thiết thiêng liêng như thế chứ.
K với bộ quần áo lặn ôm sát khung người phái nữ tính trẻ trung và tràn trề sức khỏe hấp dẫn của tôi đang được cưỡi con xe trượt nước chạy cho tới, mặt mũi biển cả bình lặng ngay lập tức rẽ nước nhường nhịn đàng cho tới cô. Mái tóc nhiều năm qua chuyện vai tung cất cánh theo gót bão góp phần nổi trội khuôn mặt mũi khía cạnh xinh đẹp nhất, coi cô khôn cùng đậm chất ngầu một cơ hội tuyệt vời và hoàn hảo nhất với quang cảnh diễm kiều trước mặt mũi.
Đông Nghi coi K bước lên du thuyền, còn chưa kịp mừng đã trở nên nỗi xấu xí hổ xâm cướp, đi dạo mới gần đây cô luôn luôn vô biểu hiện ko bao nhiêu “đàng hoàng” xuất hiện tại trước mặt mũi của K, toàn bộ đều vì thế cái thương hiệu bá đạo ngạo ngược này tạo ra.
Xem thêm: người bị hại luôn tới tìm tôi
K lướt đôi mắt coi mớ lộn xộn còn bày bên dưới khu đất, ko thưa lời nói này lấy vô túi balo rời khỏi một cỗ ăn mặc quần áo mới mẻ đem tới Đông Nghi đang rất được Hoàng Phong bế bên trên tay, lạnh nhạt lên tiếng: “Mặc vật vô đi!”
“Tôi biết rồi!”-giọng cô the thẽ đáp, con quay phắt lại anh ngay lập tức thay đổi giọng rời khỏi lệnh: “Còn ko mau đem tôi vô vào thay cho đồ!”
TBC.
Bình luận