tổng tài ngược đãi phu nhân

- Này, nhì người, nghĩ về test coi thương hiệu của tè báu vật tôi được xem là gì đây?

Hành Khiết tùy ý ăn một miếng cá được bày sang trọng, ôm eo Đồng Mao, ngón tay thon lâu năm lướt nhẹ nhàng bên trên phần bụng nhô lên của cô ấy, khuôn mặt mày bình yên ổn cho tới kỳ lạ.

Bạn đang xem: tổng tài ngược đãi phu nhân

Hy Mộc tâm trí cả nửa ngày, thế này mang đến ý nghĩa sâu sắc, thế này làm sao cho thật xúc động khiến cho người không giống cần trằm trồ ca tụng ngợi...

- Mạnh Hàn.

- Wow, thương hiệu hoặc đấy. Khiêm, trái khoáy là chúng ta chí cốt.

Vốn lăm le mang đến cô tâm trí, tuy nhiên cô thiệt ngốc, chỉ mất từng cái thương hiệu sao lại hoàn toàn có thể tạo nên áp lực đè nén mang đến cô như vậy. Chân ngươi cau lại, môi nhỏ mấp máy hàng trăm cái thương hiệu. Anh vừa vặn thông thoáng chốc nghĩ về vẫn đi ra.

Cô gái nhỏ dựt dựt góc áo anh, góc nhìn lung linh coi anh, nhón người phát biểu nhỏ:

- Sao anh nghĩ về đi ra hoặc thế?

Hơi thở nhẹ nhàng đem hương thơm mùi hương hấp dẫn phả nhập vào bầu không khí, vô tình bị anh tham lam lam tuy nhiên rung rinh lưu giữ. Anh vùi tay nhập cần thiết cổ mượt của cô:

- Khó?

Anh cắm nhẹ nhàng đai tai nhạy bén của cô ấy, thân thiện thể Hy Mộc run rẩy nhẹ nhàng một chiếc.

- An Nhi? Có tức là gì, Khiêm?

Đồng Mao cũng gật gù với cái thương hiệu, chất vấn ý nghĩa sâu sắc.

- Chỉ là nghĩ về đi ra thôi. Nghe có vẻ như yên ổn bình. Mong thằng bé nhỏ sẽ không còn huỷ phách như người con trai ngồi cạnh cô.

- Này, thế tôi cũng gọi là mang đến tè tử của cậu...Uhm....Uhmmmm... An Nhi. Là An Nhi ê.

- An Nhi? - Vương Khiêm bịa đặt chén trà xuống bàn, điềm nhiên chất vấn.

- Tôi cũng chỉ nghĩ về đi ra thôi. Hy vọng con cái bé nhỏ sẽ không còn lãnh khốc như thân phụ nó.

- Sao cậu biết được xem là "công chúa" của tôi? - Anh xoa xoa nhẹ nhàng một cái bụng tương đối nhô của Hy Mộc.

- Thế sao cậu biết công ty chúng tôi đem hoàng tử? Ahhhh...ahhhh....

Đồng Mao ngồi ở kề bên ngắt mạnh nhập hông trái khoáy của hắn, ko nhức, tuy nhiên cần fake nhức, anh không thích thực hiện cô tức bị tiêu diệt, càng không thích động cho tới tè tử của tớ. Đồng Mao mặt mày tức giận, nhíu ngươi, liếc mạnh một chiếc.

- Chúng tao vừa vặn mới nhất siêu thanh ngày qua, Khiêm là kẻ anh báo thứ nhất trước cả phụ thân u. Anh phát biểu gì vậy. Anh cũng muốn..

Hành Khiết ngăn cô vị nụ thơm nhẹ nhàng bên trên môi. Cười mang đến qua loa chuyện. Như thông thường lệ Đồng Mao lại nhẹ nhàng lại. Liêc coi Hy Mộc và Vương Khiêm tiếp sau đó kế tiếp ăn.

Ah, thiệt dễ thương, Hy Mộc thấy được sự nuông chiều của Hành Khiết nhập ê, và Đồng Mao, cực kỳ yêu thương anh ấy, tuy vậy tính khí của Đồng Mao thiệt sự gắt gắt. Mặc mặc dù nằm trong mang bầu tuy nhiên Hy Môc lại ngoan ngoãn rộng lớn cô nhiều.

Căn chống lại trở thành sẩy rả rộng lớn khi nào không còn, tràn trề sự chiều chuộng và êm ấm.

Vì mang bầu nên xúc cảm và cơ chế sinh hoạt cực kỳ nhảy cảm và cũng khá không giống thông thường. Hy Mộc và Đồng Mao buồn ngủ cực kỳ sớm. Nhưng Hy Mộc vẫn tồn tại ham ăn luyến tiếc những đồ ăn xa xôi xỉ, còn Đồng Mao thì gật gù mặt mày Hành Khiết, sau cùng lại vùi nguồn vào lòng anh tuy nhiên ngủ.

- Tớ trả cô ấy về trước.

Hành Khiết bảo nhỏ, bế cô nhẹ dịu tiếp sau đó trả cô về. Hy Mộc cũng thiệt tiếc, tuy nhiên chị ấy mặc dù sao coi cũng thiệt mệt rũ rời.

- Có ham muốn về không?

Khiêm ôm cô bịa đặt cô ngồi lên đùi bản thân, thân thiện vuốt nhẹ nhàng mái đầu của cô ấy. Hy Mộc dụi dụi hai con mắt to tát thực hiện nó sưng đỏ ối tiếp sau đó ôm cổ anh, cắm gắp nhập đai tai:

- Về, em cũng buồn ngủ.

Khiêu khích, quả đúng là vì vậy. Sao cô hoàn toàn có thể hấp dẫn anh trong những lúc anh ko thể làm cái gi cô được. Chết tiệt nếu như cô không tồn tại bầu, anh tiếp tục dày vò cô tối ni cho tới Lúc cô cần ngất xỉu.

*bíp*

- Khiêm.

Trà Ni Open phi vào, tiếng nói và lắng đọng cho tới kỳ lạ, thấy bóng hình Hy Mộc đang được tựa người nhập lòng ngực anh. Lòng Trà Ni rét lên, hận ko thể túm lấy mái đầu ê tuy nhiên khiến cho nó rối tung.

Anh nhận bóng hình không xa lạ ê, tuy nhiên không thích trông thấy lần tiếp nữa. Không đoái hoài tuy nhiên dẫn Hy Mộc đi ra cửa ngõ.

- Khiêm.

Trà Ni níu tay anh lại, góc nhìn tương tự mặt mày đại dương lung linh gợn sóng li ty khiến cho người tao nhức lòng.

- Chị lảng vảng ở phía trên làm cái gi thế?

Hy Mộc tức tức giận dành riêng lại tay Khiêm nhập chớp đôi mắt, trừng trực tiếp coi nhập đôi mắt Trà Ni như 1 con cái hổ nhỏ khó tính.

- Cô là loại thá gì?

- Là bà xã, lêu lêu.

Hy Mộc trả bàn tay có thêm cái nhẫn lấp lánh lung linh đính thêm viên vàng giắt đỏ ối nhất bên trên trái đất đi ra trước mặt mày ả, "lêu lêu" một chiếc thiệt mai mỉa. Vương Khiêm đứng ở kề bên cũng ko kiềm được tuy nhiên cười cợt phì một chiếc, tiếp sau đó ngay lập tức trơ lại vẻ rét mướt lùng.

Từ trước đến giờ, anh đâu hề vì vậy. Anh rét mướt lùng,nâng niu, nhẹ dịu tuy nhiên ko khi nào anh cười cợt với cô. Chỉ hóa học chứa chấp nhập góc nhìn sự sung sướng. Trà Ni bỗng dưng thấy nụ cười cợt của anh ý vì thế cô nàng nhỏ này tuy nhiên tùy tiện như ánh mặt mày ôn nhu cuối ngày. Tim đột nhiên thắt lại, lửa tức giận lại nổi lên.

- Khiêm, em biết anh vẫn tồn tại quan hoài em.

Xem thêm: truyện ngoan dỗ anh

Trà Ni lờ Hy Mộc, coi trực tiếp nhập đôi mắt Vương Khiêm,được vài ba giây lại cần coi cút điểm không giống. Ánh đôi mắt hổ phách co hẹp, lan đi ra tia gian nguy chết người, thẳng đối lập với ả, khuôn mặt mày điềm nhiên cho tới không dễ chịu. Anh ko phát biểu gì, người sử dụng 2 ngón tay gõ gõ nhập trán Hy Mộc, tóm tay cô, lách qua loa người Trà Ni vứt đi.

- Anh vẫn cho tất cả những người theo dõi dõi em.

Khiêm khựng lại, Hy Mộc thông thoáng chốc té đi ra một phía, xiu vẹo. Trà Ni kế tiếp nức nở:

- Suốt thời hạn qua loa, anh vẫn cho tất cả những người để ý từng động tác cử chỉ và hành vi của em. Anh còn yêu thương em, còn quan hoài em, thế tuy nhiên anh ko quá nhận. Em biết, cô nàng ở kề bên đơn thuần loại cớ. Khiêm, anh hoàn toàn có thể này buông bỏ, quay trở lại với em một lượt...

- Cần bao nhiêu?

Khiêm lãnh đạm lên giờ, sắc thái ko không giống ban nãy. Trà Ni ko ngờ anh lại phát biểu câu ê, xoay người ngờ ngạc, góc nhìn vô vọng coi bóng sườn lưng anh.

- Khiê...m....anh phát biểu..gì?

- Đừng gọi thương hiệu tôi Lúc cô không tồn tại tư cơ hội. Chúng tao ko nằm trong đẳng cấp và sang trọng, cũng ko là gì của nhau. Cần từng nào nhằm cô tách đi?

- Khiêm, anh ko cần thiết, ko cần thiết gì cả, em yêu thương...

- Nên ghi nhớ, tôi ko khi nào nể nả ai. Ban nãy, tôi ko cho tất cả những người tấn công gãy chân cô vì thế tội cản đàng Vương thiếu thốn vẫn là 1 đặc ân. Chuyện tôi cho tất cả những người theo dõi dõi vẫn từ thời điểm cách đó một năm rồi, phiền cô chớ nói lại. Cô gái của tôi, ko cần vì thế một chút ít chi phí lẻ tuy nhiên vứt đi, cũng ko cần đợi tôi đem vị trí mới nhất trở lại. Năm ê tôi thiệt sự đang trở thành hung quỷ, chỉ vì thế nỗi nhức rơi rụng non một cô nàng với côn trùng tình đầu. Cô đã trải gì, đã từng đi đâu, ô nhục bạn dạng thân thiện nhằm sung sướng..

- Anh.....

Trà Ni giơ cao thâm lăm le tát anh một chiếc thiệt nhức.

*Bộp*

Áhhhhhhhhh

Trà Ni ngồi xổm xuống, nhì tay ôm mặt mày nhức nhối.

Hy Mộc, cô ko được chấp nhận ai thực hiện thương tổn Khiêm, cũng ko được chấp nhận một người hạ tiện tuy nhiên dám giơ cao thâm tấn công ck bản thân. Ngay giờ phút đấy, cô vẫn vung tay tấn công một chiếc thiệt mạnh nhập mặt mày ả. Khiến ả nhắm nghiền nhì đôi mắt tuy nhiên thống khổ sở. Hy Mộc tóm chặt tay bản thân, mi đôi mắt động nhẹ nhàng, một giọt nước nóng bức lăn kềnh lâu năm, cô gằn giọng:

- Nếu yêu thương thì cô dường như không nhởn nha như vậy ở điểm khu đất kỳ lạ, nếu như yêu thương cô dường như không nhằm anh ấy tàn nhẫn với chủ yếu bạn dạng thân thiện bản thân. Những lời nói cô tâm sự thiệt kinh tởm. Đến giờ đây cô còn dám tấn công cả anh ấy? Cô đem quyền gì, cho tới quyền quỳ rạp bên dưới chân anh ấy cũng ko.

Vương Khiêm trong trái tim trào lên sự êm ấm, anh cảm biến được thương yêu đang được lấp lênh láng trong trái tim ngực, khỏa lấp sự nhức buồn nhỏ bé nhỏ. Tuy nhiên, anh vẫn nhức lòng lúc nghe giờ nức nở của cô nàng nhỏ, xoay người tóm tay cô, ôm nhập lòng. Từ trước đến giờ, anh cực kỳ hiếm khi phát biểu, tuy nhiên hành vi thì khiến cho người không giống một thương tổn, nhì rung rinh động. Hy Mộc cảm nhận thấy êm ấm, dễ chịu và thoải mái với loại ôm của anh ý, tự do tuy nhiên nấc nhẹ nhàng.

Trà Ni ko tạm dừng ở ê, thấy cảnh tưởng này khiến cho cô ngứa mắt. Rút kể từ nhập cái giỏ Gucci bóng nhoáng một con cái dao nhọn, lia một đàng thiệt thời gian nhanh và sâu sắc nhập chân của Hy Mộc.

*đùng*

Áhhhhhhhhh......Kh........Khiêm.............anh........

Như đem như ko, Lúc viên đạn cắm phặp nhập đùi của Trà Ni, Hy Mộc mới nhất xem sét vụ việc. Mọi việc xẩy ra quá thời gian nhanh khiến cho cô ko kịp phản xạ. Ú ớ coi chân bản thân rỉ huyết. Nhưng người con trai ở kề bên thì đem. Một trả một, anh người sử dụng con cái đôi mắt đỏ ối ngầu coi Trà Ni.

*đùng*

Một trị nữa, nhì viên đạn ở và một địa điểm, ck hóa học lên nhau vào cụ thể từng thớ thịt của Trà Ni, ả tao kêu như chuẩn bị bị tiêu diệt. Không còn tương đối mức độ tuy nhiên năn nỉ nỉ khẩn khoản van lơn ân xá mạng. Chỉ vương vãi hai con mắt phẫn nộ coi nòng súng còn âm rét.

Vương Khiêm giơ tay lên một lượt nửa.

- Khiêm....

Hy Mộc ôm siết lấy cánh tay của anh ý thời gian nhanh rộng lớn một bước, góc nhìn cô thấy rõ rệt sự hãi hãi và khuôn mặt mày white bệch. Người con trai này, rốt cuộc cần kinh hãi mà đến mức này.

- Cô tao tiếp tục bị tiêu diệt...

Cô coi anh vị góc nhìn cầu khẩn. Thấy cô nàng nhỏ nhức lòng, anh liếc coi cô như thông thoáng qua loa, tiếp sau đó góc nhìn như đem theo dõi sự chết người coi Trà Ni, anh buộc cô ả đang được ở bệt bên dưới khu đất cần coi bản thân.

- Nếu còn thăm dò tôi, ko cần ở chân, tuy nhiên là ở phía trên.

Anh người sử dụng nhì ngón tay gõ gõ nhập thân thiện trán Trà Ni. Ả tao hãi mà đến mức nhì đôi mắt trợn ngược, coi cút điểm không giống, đôi mắt không ngừng nghỉ rơi lệ.

Khiêm vùng lên, thời điểm hiện nay, anh mới nhất coi quý phái Hy Mộc, cô không hề tại vị nữa. Thân thể run rẩy rẩy yếu đuối ớt nằm trong loại chân đang được chảy huyết. Khiêm ko cầm cố lòng được bế ngang cô, bước tiến thiệt thời gian nhanh.

Chiếc xế hộp xanh lơ đen giòn bí ẩn lao vội vàng bên trên đàng, coi sơ cũng biết đang được gấp rút. Hy Mộc ngồi cạnh anh, coi người con trai của đời bản thân đang được đấu giành với thời hạn nhằm bảo đảm bản thân. Hy Mộc cảm nhận thấy được yên ủi, sau cùng cũng đều có người hành động vì thế cô, ko cần thiết khoác lác rằng yêu thương cô, tuy nhiên hành vi của anh ý thể hiện tại nhiều hơn nữa thế.

- Khiêm....

- Sẽ thời gian nhanh cho tới cơ sở y tế, chuyện ngày hôm nay ko cần thiết nói lại, ko cần thiết tranh biện.

Hy Mộc biết anh vẫn cần nhức lòng nhiều như vậy, nên cũng không thích nói lại, thấy bên trên khuôn mặt mày anh hằn lên những giọt những giọt mồ hôi. Đôi môi tái ngắt nhợt khẽ run:

- Không cần anh hãi em bị tiêu diệt ê chứ.

- Nói bậy tiếp tục thịt bị tiêu diệt em.

Mi tâm cô nàng nhỏ khẽ động, cô xoay mặt mày cút điểm không giống, coi qua loa kính chiếu hậu, đèn đàng vàng hoe hấp thụ vào khuôn mặt mày lợt lạt.

- Em vẫn không được kết duyên với Vương Khiêm, mặc dù là tương đối thở sau cùng em vẫn tiếp tục phấn đấu để xem thấy anh.

Xem thêm: trọn đời không buông tay

Vương Khiêm im thin thít, nỗi nhức trào lên trong trái tim anh khiến cho anh không dễ chịu. Người xử sự tệ với Hy Mộc luôn luôn là anh, làm thế nào anh hoàn toàn có thể nhằm cô nàng nhỏ tâm sự những điều này trong những lúc nguy nan kịch nhất. Mi tâm anh nhíu lại, đập tay mạnh nhập vô lăng lái xe. Hy Mộc xoay người coi anh, tức thời choáng ngợp tự huyết đi ra rất nhiều, cô nhắm nghiền đôi mắt ngất cút.

___________________end chap 19__________________________

xem chap tiếp theo sau. bản thân đang được đua, và bao nhiêu tuần trước đó là ngay gần đua, Lúc bản thân đua đoạn hứa hứa viết lách tiếp viết lách hoặc viết lách lâu năm nha. van lơn lỗi từng nguoiiiiiiiiiiiiiiiiiiii <3