Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái - Chương 31
Trans: Mỹ Linh
Bạn đang xem: tân hôn bán tiệt bạch thái
Beta: Cyane
Loại chão chun nhỏ black color này ở chợ rất có thể mua sắm được thật nhiều tuy nhiên chỉ tốn vài ba tệ, không dừng lại ở đó còn vô cùng mới mẻ. Cái tuy nhiên Văn Trạch Tân đang được chũm ko biết vẫn sử dụng bao lâu rồi, có thể phu nhân cũng ko hãy nhờ rằng tôi đã tổn thất chão chun. Bây giờ này lại được sếp tóm vô tay, bao nhiêu ngày trôi qua chuyện rồi tuy nhiên nó vẫn ở bại liệt.
Trợ Lý Giang tài xế vô thể trạng phức tạp.
Anh tớ không ngừng nghỉ suy nghĩ cho tới những tháng ngày ở ở kề bên Văn Trạch Tân. Sau Khi đảm bảo chất lượng nghiệp ĐH thì được nhân sự tuyển chọn cho tới ở kề bên Văn Trạch Tân. Trợ lý trước là vì Văn thị bố trí, là 1 người vô cùng trúng mực. Vị trợ lý này đã chỉ dạy dỗ không còn tất cả cho tới anh tớ, bao gồm cơ hội thao tác làm việc của Văn Trạch Tân.
Thứ độc nhất là trợ lý ấy ko phát biểu là sở trường của Văn Trạch Tân. Lúc bại liệt anh tớ đã và đang chất vấn ví dụ về yếu tố này, vị trợ lý bại liệt lật tư liệu và nói: “Nhị thiếu thốn ko quí cái gì cả, cũng không tồn tại một sở trường này đặc trưng. Đến cả ăn cơm trắng anh ấy cũng tương đối tự do, tuy nhiên tính cách ko đảm bảo chất lượng, tuy nhiên anh ấy vô cùng tự do.”
“Nhưng tôi nghe quý khách bảo rằng anh ấy quí ăn bánh su kem à?”
Vị trợ lý cười cợt và nói: “Là fake bại liệt.”
Giả à?
Vậy đồ vật gi mới mẻ là thật?
Bao nhiêu trong năm này, trợ lý Giang trừng trị hiện nay từ xưa cho tới giờ sếp thao tác làm việc gì đều sở hữu mục tiêu, những tài năng tuy nhiên anh biết đều là vì như thế lợi tức đầu tư, cũng đều có là vì như thế ko cho những người không giống hiểu rằng nhược điểm của tớ.
Ví dụ học tập hút thuốc lá.
Ví dụ học tập húp bia.
Ví dụ học tập tấn công bài xích.
Ví dụ nghịch ngợm những môn thể thao nguy hiểm.
Ví dụ hương thụ ngọc và cược rubi.
Anh rất có thể thống nhất dự án công trình của doanh nghiệp nhằm thu mua sắm một doanh nghiệp không giống, kể từ vứt khuôn khổ mới mẻ. Nói một cơ hội giản dị và đơn giản, đồ vật gi anh cũng đều có, tuy nhiên lại không tồn tại một sở trường chắc chắn, cũng ko thiệt sự quý trọng một cái gì. Bởi vì như thế dụng cụ mặc dù có đảm bảo chất lượng cho tới đâu, so với anh tuy nhiên phát biểu thì nó đều rất có thể lấy nhằm trao thay đổi.
Huống chi là 1 chão chun nhỏ, vậy và lại trân trọng nó cho tới như thế.
Chiếc Maybach cút vào trong dòng xe pháo, ko ngờ khi đó lại kẹt xe pháo. Trợ lý Giang ngước đầu lên nhìn vô kính chiếu hậu, người con trai to lớn ngồi ở ghế sau chống trán, đầu ngón tay vẫn đang được chũm chão chun, lông ngươi khẽ nhếch, với chút ko kiên trì với biểu hiện kẹt xe pháo, tuy nhiên lại dường như ngơ ngẩn.
“Sếp.”
Văn Trạch Tân xoa trán: “Nói cút.”
“Tối ni sếp với hứa với Tiêu tổng ạ.”
Vân Trạch Tân chứa chấp chão chun vào bên trong túi, giương đôi mắt lên và nói: “Biết rồi, vẫn đặt điều chống chưa?”
“Đã đặt điều rồi ạ.”
“Ừ.”
Trợ lý Giang thở phào thoải mái, tịch thu lại ánh nhìn kế tiếp tài xế. Sếp thực sự sếp, mặc dù thể trạng ko đảm bảo chất lượng cho tới đâu thì cũng nhanh gọn lấy lại lòng tin, chuẩn bị tổn thất bà xã rồi vẫn rất có thể xã uỷ thác với khuôn mặt mày ko thất sắc.
Chiếc xe pháo Sedan black color lái cút không được bao lâu thì cũng bắt gặp biểu hiện kẹt xe pháo, theo đuổi lý tuy nhiên phát biểu thì vô thời điểm đó ko hoặc kẹt xe pháo. Trần Y rút một tờ khăn giấy má đi ra vệ sinh các giọt mồ hôi bên trên lòng bàn tay.
Vừa nãy ở thôn ĐH, xe pháo của Văn Trạch Tân chạy một vừa hai phải gian nguy một vừa hai phải điên loạn như thế, nếu mà tay lái của anh ấy Thẩm Lẫm ko vững vàng, e rằng lúc này ko cần như vậy này.
Điện thoại của anh ấy Thẩm Lẫm reo lên, anh ấy nhấc máy lên nghe, là Thẩm Tuyền gọi kêu anh ấy đem Trần Y về mái ấm chúng ta Thẩm, cô ấy mong muốn bắt gặp cô.
Thẩm Lẫm tạm dừng, liếc nhìn Trần Y và nói: “Tuyền nhi phát biểu đem em về mái ấm chúng ta Thẩm, em với bận việc gì không?”
Trần Y nhìn Thẩm Lẫm nói: “Không ạ”
“Ok.”
Thẩm Lẫm phát biểu một giờ đồng hồ với Thẩm Tuyền hoàn thành tắt máy. Trong xe pháo vô cùng yên ổn tĩnh, Thẩm Lẫm tài xế không nhiều lúc nghe đến nhạc, Trần Y nhẹ nhõm giọng nói: “Anh Thẩm Lẫm, cảm ơn anh.”
Thẩm Lẫm lại nhìn Trần Y, cười cợt vơi dàng: “Đừng khách hàng sáo, anh ăn ở với em như em gái của anh ấy là vì như thế anh lạ lẫm cơ hội Văn Trạch Tân ăn ở với em như thế.”
“Hai em ko cần song bà xã ông xã nhắm đôi mắt xuôi tay vẫn ra quyết định kết duyên. Xét về góc cạnh này bại liệt, em và cậu ấy còn là một thanh mai trúc mã, mặc dù ko niệm tình bà xã ông xã thì cũng nên niệm tình quan hệ cũ. Hôm ni anh vẫn phát biểu như thế với cậu ấy, kỳ vọng cậu ấy rất có thể suy nghĩ thông, còn nếu không được thì ly thơm.”
Lúc đầu Trần Y cảm nhận thấy kinh ngạc vì như thế lời nói của Thẩm Lẫm, sau này lại cảm nhận thấy lời nói bại liệt tăng thêm ý nghĩa thâm thúy, như đang khích động bổng tâm của những người này bại liệt.
Đương nhiên, lúc này chúng ta hùn cô như thế là vì như thế Trần Y vẫn mong muốn ly thơm.
Nếu như Trần Y không tồn tại dự định ly thơm, có lẽ rằng chúng ta cảm nhận thấy cô ko xứng sẽ giúp đỡ.
Trần Y cảm nhận thấy êm ấm trong tâm.
Cô cười: “Em cũng kỳ vọng anh ấy tiếp tục suy nghĩ thông.”
Thẩm Lẫm cũng cười cợt, thời điểm hiện nay đàng sá ở đầu cuối cũng thông rồi, xe pháo kế tiếp lái thiên về phía mái ấm chúng ta Thẩm.
Mạc Điềm trong nhà nấu bếp, Thẩm Lẫm cũng ko ra phía bên ngoài, một vừa hai phải hoặc Thẩm Hách cũng một vừa hai phải mới mẻ về, tứ người ngồi ở phòng tiếp khách đợi món ăn của Mạc Điềm. Không ngờ lại sở hữu cảm xúc trở lại thời còn đến lớp, Trần Y vực lên cút hùn Mạc Điềm một tay, Thẩm Tuyền chống cằm nhìn Trần Y cút, tiếp sau đó nhìn anh trai bản thân.
Thẩm Lẫm đang được xem sách, nhún vai nói: “Không biết cậu ấy đang được suy nghĩ gì, thái chừng với khá mượt mỏng dính. Lẽ đi ra khi đầu nên ấn vô lăng lái xe của anh ấy tiếp sau đó Open và đem em ấy xuống xe pháo mới mẻ trúng.”
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Vậy hả? Con người anh tớ thao tác làm việc khá là rắn rỏi đấy.”
Thẩm Lẫm nói: “Mấy trong năm này bận nên không tồn tại thời hạn tụ tập luyện nhiều, thế giới thay cho thay đổi cũng ko cần chuyện kỳ lạ.”
Thẩm Tuyền trầm dìm tâm lý.
Buổi tối tía Thẩm ko về, Trần Y nhân tiện ở lại bữa ăn. Vì ngày loại nhị còn cần đua nên ăn cơm trắng hoàn thành bác tài ở trong nhà chúng ta Thẩm đem Trần Y về căn hộ.
Lầu 2 quán ăn Brunei.
Ánh đèn vô chống khá lù mù, Văn Trạch Tân đem cái áo sơ-mi black color và quần âu tây, xắn ống tay áo lên quay đầu sang một bên thì thầm với Tiêu tổng, bên trên bàn nhằm một văn khiếu nại ăn ý đồng.
Tiêu tổng đang được ôm một mỹ nữ giới to lớn đem cỗ sườn xám vô tay.
Trợ Lý Giang đứng lên ụp rượu cho tới nhị sếp. Tiêu tổng ngước lên nhìn, cười cợt và phát biểu với Văn Trạch Tân: “Cậu ra phía bên ngoài sao ko cút cùng theo với một cô thư ký xinh rất đẹp và lại cút cùng theo với con trai vậy?”
Văn Trạch Tân vứt một tay xuống, chũm ly rượu lên húp một ngụm và nói: “Tôi dễ dàng say rượu, dò xét một trợ lý nam giới nhằm đơn giản và dễ dàng nâng về.”
“Cậu chém bão táp à?” Tiêu tổng vỗ vai mỹ nữ giới vô tay: “Em cút ụp rượu cho tới Văn thiếu thốn gia cút.”
Xem thêm: ta không thành tiên
Văn Trạch Tân cúi xuống kể từ vô gói dung dịch lấy một điếu đi ra đặt trên mồm. Vị mỹ nữ giới đứng lên bước tiến duyên dáng vẻ cho tới ở kề bên anh, nhận lấy bình rượu vô tay trợ lý Giang, nghiêng người ụp rượu cho tới Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân gặm điếu dung dịch, lông ngươi thể hiện nay với chút ko vui vẻ.
Mặc cho dù ko kể từ chối tuy nhiên cũng ko nhiệt huyết.
Khi mỹ nữ giới ụp rượu hoàn thành sẵn sàng ngồi xuống ở kề bên Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân ngước lên nhìn, vị mỹ nữ giới bại liệt sững sờ một giây, chỉ thấy ánh nhìn của những người con trai chứa chấp sự hững hờ và ngán ghét bỏ.
Mỹ nữ giới giật thột, cô tớ cười cợt và lùi về một bước. Sau bại liệt cô tớ bước cho tới và nép vô lòng Tiêu tổng. Tiêu tổng một tay ôm cô ấy, một tay đụng chạm vô cánh tay của Văn Trạch Tân: “Cậu sao vậy?”
Văn Trạch Tân nhờ vào ghế và nói: “Dạo này đang được tu thân ái chăm sóc tính.”
Tiêu tổng kinh ngạc, tiếp sau đó cười cợt lớn: “Ai tuy nhiên tin tưởng chứ ha ha, thôi được rồi thời điểm hôm nay tôi được chấp nhận cậu tu thân ái chăm sóc tính bại liệt.”
Văn Trạch Tân cười cợt, chũm ly rượu lên húp một ngụm rộng lớn. Trợ lý Giang kế tiếp lấy bình rượu ụp cho tới Văn Trạch Tân và phát biểu nhỏ: “Sếp nên húp không nhiều thôi.”
Văn Trạch Tân ko vấn đáp, một vừa hai phải coi ăn ý đồng một vừa hai phải húp rượu. Một lát sau, Tiêu tổng ký hoàn thành ăn ý đồng, Văn Trạch Tân cho những người đem Tiêu tổng và mỹ nữ giới lên lầu nghỉ dưỡng.
Trợ lý Giang tạm dừng hoạt động chống về bên bàn ăn nhìn Văn Trạch Tân. Anh lại húp thêm 1 ly nữa, đầu ngón tay xoay ly rượu. Trợ lý Giang rất có thể thấy được thể trạng của sếp vẫn sai trái.
Hơn nữa ko ngờ thời điểm hôm nay sếp lại ko nghịch ngợm không còn bản thân.
“Về thôi.” Tại lại thêm thắt 10 phút, Văn Trạch Tân đứng lên và vứt ly rượu xuống. Trợ lý Giang lấy áo khoác bên ngoài mang đến anh, Văn Trạch Tân lấy ăn ý đồng mang đến trợ lý Giang tiếp sau đó chũm áo khoác bên ngoài rời khỏi ngoài.
Mùi rượu nồng nực, nhị chai rượu bên trên bàn, Văn Trạch Tân vẫn húp không còn một chai rưỡi.
Anh xoa cổ và trở xuống lầu.
Trợ lý Giang tài xế cho tới, Văn Trạch Tân sau thời điểm lên xe pháo ngay tắp lự nhắm đôi mắt lại. Trợ lý Giang phát động xe pháo, hỏi: “Sếp, bản thân về đâu ạ?”
Văn Trạch Tân túa một khuy áo đi ra, nhìn đi ra hành lang cửa số nói: “Về mái ấm.”
Trợ lý Giang tóm chặt vô lăng lái xe.
Về nhà?
Là về tòa nhà sinh sống công cộng với phu nhân sao?
Anh tớ xoay đầu xe pháo lái về phía trung tâm TP. Hồ Chí Minh, cũng may thời điểm hiện nay ko kẹt xe pháo. Đi vô khu vực người ở tiếp sau đó cho tới trước nhà ở Duplex, vẫn lâu rồi ko cho tới trên đây nên trợ lý Giang với cảm xúc xa cách kỳ lạ.
Có lẽ chị Lệ luôn luôn đợi Văn Trạch Tân về bên, đèn nhỏ ở ngoài Sảnh vẫn ngỏ, Văn Trạch Tân Open xe pháo cút vô vô. Lúc này chị Lệ có thể vẫn ngủ say rồi nên ko trừng trị hiện nay Văn Trạch Tân vẫn về, Văn Trạch Tân tạm dừng nhìn tòa nhà trống rỗng vắng ngắt ko một bóng người tiếp sau đó anh cút lên trên cầu thang.
Cửa phòng nghỉ ko đóng góp.
Anh cút vô, túa áo khoác bên ngoài đi ra treo lên giá chỉ treo ăn mặc quần áo, túa vứt nút áo sơ-mi tiếp cận chóng ngủ, chăn được trải vô cùng ngay lập tức cộc. Anh nhìn một hồi, cúi người xuống kéo chăn đi ra.
Trong chăn không tồn tại ai.
Hình hình ảnh cô bị anh đè bên trên chóng cù, tầm dáng cô xoay người nép vô lòng ngực anh, cô giãy nảy giụa trong khoảng tay anh, anh ôm chặt cô, nụ cười cợt êm ấm của cô ý đột xuất hiện vô đầu anh.
“Trạch Tân, cậu với lúc nào cho rằng nếu như khi đầu Trần Y gả cho tới tôi thì em ấy tiếp tục niềm hạnh phúc rộng lớn không?”
Câu phát biểu này đột xuất hiện, anh ghi nhớ lại hôm bàn về thỏa thuận hợp tác kết duyên, Trần Y đem cỗ váy white color ngồi đối lập anh, nụ cười cợt của cô ý dần dần tắt cút.
Ánh đôi mắt của cô ý với gì bại liệt khá buồn, nhường nhịn như cô khá kinh ngạc so với thỏa thuận hợp tác kết duyên này.
Văn Trạch Tân kể từ từ quỳ xuống, ngón tay tóm chặt tấm chăn. Rốt cuộc ngươi đang khiến gì? Văn Trạch Tân, ngươi đang khiến gì vậy?
Là chúng ta nằm trong bàn cùng nhau 3 năm cấp cho tía, cô cười cợt vô nằm trong sung sướng và đáng yêu và dễ thương.
Kết thơm một năm, ngươi đã từng gì rồi?
Anh đứng lên, vứt chăn xuống. Chiếc chăn màu sắc xám vẫn bám một không nhiều huyết, anh lấy điện thoại cảm ứng thông minh gọi cho tới trợ lý Giang.
Không lâu sau, con xe Maybach black color lại trở lại. Trợ lý Giang còn chưa kịp xuống xe pháo thì Văn Trạch Tân vẫn Open lên xe pháo và nói: “Đi cho tới căn hộ của phu nhân.”
Trợ lý Giang: “…Vâng.”
Bên ngoài khu vực căn hộ.
Tài xế ở trong nhà chúng ta Thẩm tiễn đưa Trần Y cho tới cửa ngõ, Trần Y sẵn sàng xuống xe pháo thì điện thoại cảm ứng thông minh vào bên trong túi reo lên. Cô lấy điện thoại cảm ứng thông minh đi ra coi, là Văn Trạch Tân gọi.
Cô nhìn một khi ra quyết định ko nghe và nhằm điện thoại cảm ứng thông minh ở chính sách lắc.
Lúc này đèn xe pháo xuyên thẳng qua. Một con xe Maybach black color tiếp cận đậu phía đằng trước xe pháo ở trong nhà chúng ta Thẩm, Văn Trạch Tân quan sát về phía xe pháo ở trong nhà chúng ta Thẩm, đặt điều điện thoại cảm ứng thông minh mặt mày tai xuống.
Tài xế ở trong nhà chúng ta Thẩm nhìn và phát biểu với Trần Y: “Phía trước hình như thể Văn nhị thiếu thốn.”
Trần Y: “Ừm.”
Cô vẫn bắt gặp người ngồi bên trên ghế lái là trợ lý Giang, cô nói: “Chú về trước cút.”
“Vâng, với chuyện gì cứ gọi năng lượng điện cho tới tôi.” Tài xế ở trong nhà chúng ta Thẩm quan sát về phía con xe. Tuy hành lang cửa số ko ngỏ, người ngồi ở mặt hàng ghế sau cũng ko thấy rõ rệt tướng mạo mạo, tuy nhiên nhìn hiệu xe pháo rất có thể hiểu rằng là ai.
Trần Y Open và bước xuống, cô cút trực tiếp về phía cửa ngõ ko quan sát về phía con xe Maybach. Lúc này, Văn Trạch Tân Open xe pháo bước xuống, bão táp thổi thực hiện rối tóc anh.
Trần Y đem bàn trắng tay nhỏ miếng của cô ý đi ra sẵn sàng quẹt thẻ. Khi thẻ ngay sát cho tới khe quẹt thì 1 bàn tay kể từ đàng sau vươn đi ra tóm cổ tay của cô ý, tiếp sau đó lấy thẻ quẹt và cù người cô lại. Nhìn thấy khuôn mặt mày rất đẹp trai của Văn Trạch Tân, sắc mặt mày của Trần Y tái ngắt xanh rớt. Văn Trạch Tân bao bọc lấy cô nhìn cô một khi, ko phát biểu một lời nói này cả.
Trần Y với chút không dễ chịu, cau ngươi và chính thức giãy nảy giụa.
“Anh làm cái gi vậy?”
Văn Trạch Tân càng ôm chặt rộng lớn. Một khi sau, anh đem bàn tay cô đặt trên môi, cúi đầu thơm nhẹ nhõm rồi nói: “Cho anh một thời cơ, nhằm anh yêu thương em.”
Trần Y tạm dừng, cô ngây người nhìn Văn Trạch Tân.
Anh nói: “Anh mong muốn mang đến niềm hạnh phúc cho tới em, loại niềm hạnh phúc tuy nhiên không có ai rất có thể băng qua được. Bây giờ anh phát biểu anh yêu thương em nhiều ra sao em chắc chắn rằng sẽ không còn tin tưởng. Vì vậy, anh chỉ muốn em cho tới anh một thời cơ, cho tới anh thời hạn nhằm người xấu xí như anh chứng tỏ cho tới em thấy.”
“Xin em đấy, được không?” Ánh đôi mắt hoa móc của anh ấy vô cùng trực tiếp thắn.
Xem thêm: truyện lược thiên ký
Ngay khi bại liệt, Trần Y gạt bỏ việc giãy nảy giụa. Ánh đôi mắt trìu mến của anh ấy nhìn cô, vô đôi mắt anh thời điểm hiện nay cũng chỉ mất cô. Trần Y phớt lờ cút ánh nhìn bại liệt rồi nhìn thanh lịch ánh đèn sáng cơ hội bại liệt ko xa cách, cô nói: “Anh van nài em của thời điểm hiện tại có công dụng gì chứ, anh nên van nài em của quá khứ tề.”
Văn Trạch Tân: “…”
Truyện Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
Bình luận