sau khi trọng sinh pháo hôi thiếu gia giả sợ ngây người

Phó Kim Tiêu vạc hiện nay góc nhìn Thẩm Minh Lãng nhìn bản thân kỳ dị cho tới kỳ lạ, nhướn mày: "Sao?"

Thẩm Minh Lãng đẩy đôi mắt kính: "Cậu mến ai?"

Bạn đang xem: sau khi trọng sinh pháo hôi thiếu gia giả sợ ngây người

Hắn cực kỳ ham muốn nhìn coi là ai sở hữu khả năng rộng lớn cho tới nút rất có thể khiến cho Phó Kim Tiêu phiền óc cho tới vậy. Nếu là bao nhiêu cô thiên kim tè thư hoặc người nghệ sỹ đang được nổi vô giới vui chơi... trình bày trực tiếp đi ra chẳng ai vô số bọn họ xứng song vừa vặn lứa với Phó Kim Tiêu cả. Không chỉ vậy, kể từ lúc còn tới trường, người chúng ta này của hắn được xem là anh hùng hô mưa gọi bão táp vô trường: quyền lực đảm bảo chất lượng, nước ngoài hình đã mắt, kết quả tuyệt vời. cũng có thể tóm gọn gàng là những mặt mũi đều vô nằm trong xuất sắc ưu tú. Không phô trương một chút nào khi trình bày lấy bừa chục bàn sinh hoạt nữ giới thì sở hữu cho tới tám người đang được mến âm thầm Phó Kim Tiêu.

Một người xuất sắc ưu tú cho tới vậy thế và lại ngồi ở phía trên, bất lực trình bày với hắn:

"Hình như tôi mến một người."

"Trước mặt mũi đối phương thì người nào cũng trở thành tự động ti cả."

Đến cả anh còn ko thoải mái tự tin thì có lẽ ai sở hữu đây?

Phó Kim Tiêu ngồi cạnh, vừa vặn hương thụ ly rượu vô tay vừa vặn nói: "Em ấy là phái mạnh."

Thẩm Minh Lãng nói: "Tuy lúc này hôn nhân gia đình đồng giới tiếp tục hợp lí hóa rồi tuy nhiên vẫn tồn tại nhiều người ko gật đầu đâu. Nếu đối phương là phái mạnh, đặc biệt quan trọng lấy vị thế và thân mật phận của cậu thì rất có thể tiếp tục khó khăn xử lý mồm lưỡi truyền thông đấy."

Phó Kim Tiêu gật đầu: "Tôi cũng suy xét việc này rồi."

"Rồi sao?" Thẩm Minh Lãng đốc giục anh: "Cụ thể cút chứ?!"

Phó Kim Tiêu chây lười biếng phụ thuộc sô trộn, khóe mồm cong cong cười: "Là một cậu nhóc cực kỳ đáng yêu và dễ thương, tính cách hiền hậu hòa. Tuy song khi ko mưu trí tuy nhiên cỗ dáng vẻ ngu ngơ của em ấy đặc biệt quan trọng khiến cho người tớ ham muốn trêu ghẹo thêm thắt."

Thẩm Minh Lãng nhẫn nhịn: "Không cần rõ ràng cho tới nút bại liệt."

Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Cậu bảo tôi trình bày rõ ràng tuy nhiên."

"..."

Thẩm Minh Lãng cảm nhận thấy quan hệ bè chúng ta này vẫn tồn bên trên được cho tới lúc này chắc rằng là được trời chừng.

Phó Kim Tiêu nhìn đi ra sự mất mặt kiên trì của người sử dụng bản thân, sau cùng thở lâu năm một hơi: "Hôm qua quýt nói cách khác là tụi tôi tiếp tục tỏ bày tình thân của nhau rồi."

Thẩm Minh Lãng nốc rượu chát, nói: "Rồi cậu bị kể từ chối?"

?

Một vết căn vặn chấm to tướng nhú bên trên đầu Phó hình ảnh đế.

"Không cần..." Phó Kim Tiêu nhảy cười cợt một giờ, nhìn chúng ta mình: "Sao cậu lại cứng nhắc suy nghĩ tôi bị kể từ chối chứ?"

Thẩm Minh Lãng phụ thuộc sô trộn, banh TV đi ra, vừa vặn coi "Gặp nhau cuối năm" vừa vặn nói: "Nhiều năm vừa qua cậu kể từ chối một lô người vì vậy, tôi cũng đâu thấy cậu trằn trọc mất mặt ngủ phiên nào là đâu?"

Phó Kim Tiêu tò mò: "Sao cậu biết tôi trằn trọc mất mặt ngủ?"

Thẩm Minh Lãng liếc xéo: "Dạ hội tối qua quýt kết đốc vô rạng sáng sủa, thông thường làm cái gi sở hữu ai gọi năng lượng điện khi 4-5 giờ cơ chứ? Hơn nữa nhìn cậu lúc này tuy nhiên coi, đôi mắt thâm nám như oán thù phụ thâm nám cung còn kêu sao tôi biết à?"

"..."

Có ai trình bày mồm cậu thúi lắm không?

Phó Kim Tiêu thở lâu năm.

Một anh hùng hô mưa gọi bão táp ni chỉ rất có thể ở liệt bên trên sô trộn gian khổ sở về chuyện yêu đương.

Cuối nằm trong, Thẩm Minh Lãng ra quyết định tấn công trực tiếp vô trọng điểm: "Thế giờ là cậu mến đối phương tuy nhiên người tớ ko mến cậu?"

Phó Kim Tiêu: "Không, em ấy cũng mến tôi."

Thẩm Minh Lãng nhìn anh như người mắc bệnh tâm thần: "Vậy cậu còn tự dự dòng sản phẩm gì?"

Phó Kim Tiêu nghẹn họng, vô phút chốc ko biết vấn đáp như nào là. Chuyện anh bồn chồn suy nghĩ rất nhiều nên thời điểm hiện tại ko biết chính thức kể từ đâu.

Khi mới mẻ biết Thẩm Tinh Tuế, Phó Kim Tiêu chỉ cảm nhận thấy chúng ta nhỏ này cực kỳ thú vị.

Rõ ràng phía bên ngoài tự động ti nhút nhát tuy nhiên lại luôn luôn thực hiện đi ra những việc khiến cho người xem bất thần.

Có rất đông người mến Phó Kim Tiêu, ai vô bọn họ cũng tham ô vọng bạn dạng thân mật rất có thể lấy được loại gì đó ở anh: chi phí tài, vị thế, danh vọng,... tuy nhiên Thẩm Tinh Tuế thì không giống. Đôi đôi mắt đứa nhỏ này khi nhìn anh lại vô trẻo ko chút dục vọng dơ dáy nào là.

Đúng là 1 cậu nhóc kỳ kỳ lạ, tuy nhiên cũng chính là cậu nhóc kỳ kỳ lạ này tiếp tục mê hoặc toàn cỗ sự xem xét của anh ý.

Ban đầu, Phó Kim Tiêu ăn ở đảm bảo chất lượng với cậu cũng chỉ vì thế cảm nhận thấy đứa nhỏ này xứng đáng thương. Hơn nữa, lúc biết đó là fans của tớ thì anh vô thức nhằm ý rộng lớn vài ba phần.

Sau này, Phó Kim Tiêu đối đảm bảo chất lượng vì thế bạn dạng thân mật anh tiếp tục coi cậu như học viên, là hậu bối của tớ nên ham muốn dìu dắt. Đến khi vạc hiện nay đứa nhỏ này hâm mộ bản thân băng qua những gì bạn dạng thân mật tiếp tục tưởng tượng, Phó Kim Tiêu càng ko thể kìm nổi rộn rực trong tâm.

Bởi vì thế anh ko thể xác lập được dòng sản phẩm "thích" của Thẩm Tinh Tuế rốt cuộc sở hữu cần tình thương không?

Hay là, vì thế bắt gặp được độ sáng vô mon ngày tối tăm nên toàn bộ là hiểu nhầm, cậu chỉ "thích" thần tượng thôi?

Vậy trong tương lai khi nhìn thấy bạn dạng thân mật anh cũng thông thường như nhiều người thì liệu cậu còn "thích" nữa không?"

Phó Kim Tiêu "Chậc" một giờ, trình bày với Thẩm Minh Lãng: "Cậu không hiểu biết nhiều đâu."

"Này sở hữu gì tuy nhiên ko hiểu?" Thẩm Minh Lãng coi thường thông thường, banh miệng: "Nếu mến người tớ thì đừng chậm tay theo đòi xua đuổi cút, bó thắt đối phương mặt mũi người bản thân ấy."

Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Ai cũng thay cho thay đổi thôi, không một ai rất có thể cứng nhắc tình thân bạn dạng thân mật tiếp tục không thay đổi cả."

Giống như phụ thân anh vậy.

Mãi trong tương lai, anh lại nghe người tớ trình bày phụ thân u tôi cũng từng là song phu nhân ông chồng tình thân đậm nồng. Khi công ty lớn càng ngày càng cải tiến và phát triển, phụ thân anh càng không nhiều ở trong nhà. Có cần ông ấy ko yêu thương phu nhân bản thân nữa sao? Tất nhiên là yêu thương rồi, tuy nhiên thời hạn sau thì ko chắc hẳn. phần lớn khi Phó Kim Tiêu tiếp tục suy nghĩ, nếu như phụ thân bản thân rất có thể ở mặt mũi u trong vòng thời hạn có bầu thì liệu bà tiếp tục khó khăn sinh không?

Hoặc là...

Nếu ông ko nhất mực cút Mỹ vô thời hạn dự sinh của phu nhân bản thân thì có lẽ rằng Ôn Vinh rất có thể băng qua cửa ngõ tử chăng?

Hôn nhân ko chỉ việc tình thương, nó còn cần thiết cả trách cứ nhiệm nữa.

Hai năm tiếp theo ngày Ôn Vinh tắt hơi, phụ thân anh lại đính ước với cùng một người phụ nữ giới không giống, kêu anh gọi bà là u và tuyên tía trong tương lai vô căn nhà sẽ sở hữu được nữ giới người chủ mới mẻ.

Lena tuồng như ko sai.

Ba anh tuồng như cũng ko sai gì cả.

Không sai. Mọi người đều trình bày bọn họ ko sai, chỉ trách cứ ông trời trêu người, trách cứ cuộc sống luôn luôn nhiều điều ngoài ý ham muốn.

Phó Kim Tiêu thông thường xuyên tâm trí, rốt cuộc là ai sai? Là u của anh ý sao? Hay là anh, người con tiếp tục thẳng hãi bà chết? Nếu là anh, liệu bạn dạng thân mật anh rất có thể gánh vác được trách cứ nhiệm vô hôn nhân gia đình, thực hiện người bản thân yêu thương niềm hạnh phúc được không?

Phó Kim Tiêu không tồn tại ngẫu nhiên tâm trí nào là về hôn nhân gia đình hoặc tình thương của tớ.

Bản thân mật anh là 1 người ích kỷ. Anh luôn luôn nhận định rằng chỉ việc đỡ đần đảm bảo chất lượng chủ yếu bản thân là đầy đủ rồi.

Nhưng khi đương đầu với Thẩm Tinh Tuế, phát minh ấy tiếp tục sở hữu khe hở. Anh ham muốn đỡ đần, quan hoài, dành riêng những điều cực tốt mang lại cậu. Và mỗi một khi cậu rời ngoài tầm đôi mắt, anh lại lo ngại chúng ta nhỏ căn nhà bản thân bị tóm gọn nạt.

Vậy nên những lúc đứng bên trên Sảnh thượng, anh tự dự.

Lý trí khi đó phân tách năm xẻ bảy, một phía độc ác nhắc nhở bạn dạng thân mật rằng chẳng sở hữu tình thương nào là là mãi mãi, một phía lại hoan hỉ nhảy nhót tưng bừng. Những loại xúc cảm bại liệt, cho dù xấu đi hoặc tích cực kỳ cũng chỉ xoay xung quanh cậu nhóc có tên Thẩm Tinh Tuế.

Thẩm Minh Lãng ở cạnh nói: "Thay vì thế cứ tự dự như này, sao cậu ko thay đổi tầm nhìn một ít."

Phó Kim Tiêu ngửng đầu: "Là sao?"

"Cậu tưởng tượng xúc cảm bạn dạng thân mật mất mặt cút đối phương coi." Thẩm Minh Lãng nâng ly, trình bày tiếp: "Nếu sở hữu một ngày, đối phương ở mặt mũi người không giống. Nếu sở hữu một ngày, người đối phương kết duyên nằm trong ko cần là cậu. Nếu sở hữu một ngày, đối phương ko mến cậu, vô góc nhìn ấy tràn trề hình hình ảnh về một người xa cách kỳ lạ không giống. Thử căn vặn coi, nếu như sở hữu một ngày vì vậy xẩy ra tuy nhiên cậu vẫn Chịu được..."

Phó Kim Tiêu sửng oi.

Thẩm Minh Lãng cười cợt cười: "Thì cậu rất có thể kể từ quăng quật."

Phó Kim Tiêu rơi vào cảnh trầm tư. Sắc mặt mũi của anh ý càng ngày càng tối cút, nụ cười cợt xã phó mặt mũi môi cũng dần dần mất tích, trái ngược ngược với việc tức giẫn dữ dưới mặt đáy đôi mắt đang được không ngừng nghỉ tăng lên: "Tôi ko chịu!"

Thẩm Minh Lãng gật đầu: "Không Chịu cũng ko tự cậu ra quyết định."

Phó Kim Tiêu tưởng tượng cho tới bao nhiêu cảnh này mà tức điên. Một chút tự dự trong tâm cũng trở thành lửa giẫn dữ thiêu rụi không thể một miếng.

Thẩm Minh Lãng thấy anh tiếp tục tỏ rõ ràng lòng bản thân, căn vặn tiếp: "Thế người cậu mến... là ai vậy?"

Phó Kim Tiêu nhướn ngươi.

Càng ngày Thẩm Minh Lãng càng cảm nhận thấy ko ổn: "Tôi biết!?"

Phó Kim Tiêu cong môi: "Rất thân thiện."

Thẩm Minh Lãng bịa đặt ly rượu lên bàn, đẩy đôi mắt kính: "Chỉ cần thiết ko cần em trai tôi thì thế nào là cũng khá được."

"Thế hả?"

Phó Kim Tiêu kéo dãn âm cuối, ý cười cợt càng đậm: "Việc này chưa chắc chắn trước được đâu."

"...."

............

Ngày loại nhì.

Trong đồng thời, Thẩm Tinh Thần và những người dân không giống đều có được thông tin của tổ công tác [Tinh Quang] gửi cho tới. bầy bọn họ tiếp tục sẵn sàng ghi hình mang lại mùa nhì kết thúc, đòi hỏi người xem cho tới địa điểm hứa trước chính giờ.

Thẩm Tinh Thần rên rỉ: "Mùa nhì cho tới rồi!"

Thẩm Tinh Tuế vốn liếng sẵn sàng tư tưởng kể từ trước: "Đã rộng lớn 2 mon Tính từ lúc mùa một, thời điểm này con quay mùa nhì cũng chính là hợp lí."

Nhưng không một ai suy nghĩ tiếp tục cho tới thời gian nhanh vì vậy.

Thẩm Tinh Thần lăn chiêng lộn bên trên giường: "Anh ko thèm con quay dòng sản phẩm công tác bị tiêu diệt tiệt này đâu, dòng sản phẩm bọn ngược mời khách mời!"

Thẩm Tinh Tuế cực chẳng đã cười: "Cũng không thể cơ hội nào là không giống cả. May mắn chỉ con quay bao nhiêu ngày là kết thúc, tất cả chúng ta kiên trì một ít là được. Nghĩ coi, fans của anh ý chắc hẳn rằng cực kỳ ham muốn hội ngộ anh lắm bại liệt."

Thẩm Tinh Thần lăn chiêng lăn: "Mấy ngày ko ghi hình, sở hữu cần anh bự đi ra rồi hông?"

Thẩm Tinh Tuế: "..."

"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!" Thẩm Tinh Thần chính thức xoắn xuýt: "Nhỡ anh ko ăn hình ảnh nữa thì sao?"

Thẩm Tinh Tuế an ủi: "Không sao, người xem mến nhất tài năng của anh ý dẫu vậy."

Động tác Thẩm Tinh Thần cứng đờ, cót két xoay đầu nhìn cậu. Động tác này của hắn khiến cho Thẩm Tinh Tuế đột cảm nhận thấy khẩn trương, hãi hắn tức giẫn dữ.

Không ngờ...

Thẩm Tinh Thần vỗ tay thâm đét: "Ờ nhỉ? Anh phía trên mò mẫm chi phí phụ thuộc tài năng dẫu vậy. Sợ hãi dòng sản phẩm rắm!"

Thẩm Tinh Tuế: "..."

Vô tư vô bồn chồn sướng thiệt.

Hai người nhanh gọn nép dọn đồ đạc và vật dụng rồi lên máy cất cánh. Qua một tối, sau cùng bọn họ tiếp tục cho tới điểm hướng đẫn.

Tổ con quay tiếp tục đợi sẵn từ xưa, chỉ hóng người xem xuống máy cất cánh ngay lập tức chính thức ghi hình.

Đồng thời, chống vạc sóng thẳng của [Tinh Quang] một đợt nữa lại được banh đi ra. Khác với phiên trước, trong đợt nhì này, tiếp tục sở hữu vô số người theo dõi chực hóng sẵn:

"Tuế Tuế, mama lưu giữ nhỏ bé cưng lắm lắm!"

"Tinh Thần, anh lại bự lên đấy hả! (╬▔皿▔)╯"

"Há há, trình bày vậy trông chừng anh tớ nhảy lên tấn công đấy."

"Cuối nằm trong lại được bắt gặp những nhỏ bé cưng của tui rồi."

"Thật đảm bảo chất lượng vượt lên trước, lại được coi group người An Nhiễm tấn công nhau, lại sở hữu 'đồ' nhằm hít rồi các thiếu nữ ơi!"

Bây giờ, toàn bộ người xem tiếp tục biết mối quan hệ dây dính nhập nhằng thân mật căn nhà Thẩm và căn nhà Giản. Tuy được xem là chuyện gạo xưa thóc cũ tuy nhiên cần thiết vẫn chính là dèm trộn của giới thượng lưu, nghe thôi tiếp tục thấy rực rỡ rồi!

Xem thêm: cưới em rồi để em yêu anh

Khoảng thời hạn bọn họ ko đấu đá khiến cho giới vui chơi bão táp yên tĩnh biển lớn lặng, quần bọn chúng hóng hớt u sầu tháo lui về ở ẩn.

Hiện bên trên công tác quay trở lại ghi hình, thêm thắt việc ngày đầu năm thanh nhàn rỗi không tồn tại gì thực hiện khiến cho chống vạc thẳng thời điểm này ko không giống gì ổ nghiện thèm "thuốc".

Vừa xuống xe pháo, Thẩm Tinh Thần kinh ngạc: "Oa, cồn núi dập dềnh đẹp nhất ghê!"

"Kia là thôn trấn tề." Thẩm Tinh Tuế chỉ vô điểm cơ hội bại liệt ko xa cách, cám thán: "Hình như tiếp tục cũ lắm rồi."

Một sản phẩm căn nhà nhì tầng sở hữu lá ngói xanh lơ xanh xen kẽ với vẻ đẹp nhất kinh điển của núi rừng, lờ mờ mờ ảo ảo sau mây loà lượn lờ khiến cho điểm phía trên cứ như thể là thế nước ngoài bới nguyên vẹn.

Đằng sau vọng cho tới giờ nói: "Tôi đoán tất cả chúng ta tiếp tục con quay ở đoạn người Mèo tuy nhiên, ko ngờ lại là thật!"

Thanh âm ngạc nhiên kể từ hâu phương truyền cho tới.

Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần nghe vậy ngay lập tức xoay đầu lại, thấy Đồ Nhã và thầy Lý đang được cùng với nhau bước cho tới. bầy bọn họ đang được choáng ngợp vì thế sườn tiền cảnh đôi mắt, khuôn mặt mũi sững sờ.

Những người không giống cũng theo lần lượt xuất hiện nay.

Khi tiếp đây, An Nhiễm còn đem theo đòi một không nhiều bánh kem, hăng hái mời mọc người xem ăn: "Đây là bánh em tự động thực hiện. Mọi người phía trên máy cất cánh một ngày dài chắc hẳn đói bụng lắm rồi, tất cả chúng ta cùng với nhau ăn nhé."

Tới lượt Thẩm Tinh Tuế, cậu nói: "Cảm ơn, tôi sở hữu món ăn rồi."

An Nhiễm tò mò: "Cậu nên ăn những gì vậy?"

"Cơm cầm thông thường thôi." Thẩm Tinh Tuế lấy kể từ phụ thân lô ra: "Nếu người xem đói thì cũng rất có thể ăn lẫn bọn em ạ."

Vốn người xem đang được phân tách nhau ăn bánh kem của An Nhiễm, tuy nhiên trong khi thấy cơm trắng cầm của Thẩm Tinh Tuế thì xúm lại:

"Cơm cầm này vị gì vậy?"

"Đáng yêu thương vượt lên trước nha, còn tồn tại cả hình động vật hoang dã nữa này."

"Ai nha, nhìn ngon đôi mắt tởm."

Thẩm Tinh Tuế ngượng nghịu thùng cười: "Đây là cơm trắng cầm u em thực hiện bại liệt ạ. Nếu bà ấy biết người xem mến chắn hẳn tiếp tục phấn khởi lắm."

Đang trình bày, cơ hội bại liệt ko xa cách lại sở hữu người tiến bộ cho tới. Khác với bọn họ, mặt mũi người này còn có thêm thắt bao nhiêu chiếc máy con quay theo đòi, đặc biệt quan trọng còn tồn tại vô số giờ tung hô hào hứng truyền cho tới. Với sự đón rước nồng nhiệt độ như này, cho dù ko trình bày tuy nhiên người xem đều đã biết là bạn đang cho tới.

Phó Kim Tiêu đang được vừa vặn cút vừa vặn thấp giọng trao thay đổi gì bại liệt với nhân viên cấp dưới công tác.

Hôm ni anh khoác một chiếc áo bão táp black color, bên phía trong phủ một tấm lông dê ấm cúng. Dáng người thon lâu năm vô nằm trong sexy nóng bỏng nằm trong cái kính mát tối color lại càng thêm thắt cao ngạo.

Một số khách quý đến chơi nhà chính thức kính chào hỏi:

"Thầy Phó."

"Chúc thầy Phó năm mới tết đến sung sướng."

"Thầy Phó..."

Phó Kim Tiêu gật đầu đáp từng người một. An Nhiễm ko bỏ qua thời cơ này, dữ thế chủ động ráng bánh ngọt tiến bộ tới: "Thầy Phó vừa vặn xuống máy cất cánh đúng không ạ, anh tiếp tục đói chưa nào? Đây là bánh kem em tự động tay thực hiện, anh ăn một miếng nhé?"

Phó Kim Tiêu thanh nhàn nhạt nhẽo liếc mắt: "Tôi ăn rồi."

An Nhiễm cảm nhận thấy tức bực tuy nhiên không đủ can đảm trình bày thêm thắt gì, đành ngượng ngùng gật đầu.

Nhưng sau thời điểm Phó Kim Tiêu trình bày kết thúc, anh lại phía ánh mắt đi ra phía Thẩm Tinh Tuế cơ hội bại liệt ko xa cách. Anh ngay tức thì đựng bước, lướt qua quýt một đám người nhằm cho tới trước mặt mũi cậu. Thân hình to lớn mang đến vô số áp bách cho những người đối lập tạo nên Thẩm Tinh Tuế đang được ráng vỏ hộp cơm trắng vô tay ngờ ngạc.

Phó Kim Tiêu quăng quật kính mát đi ra, bên trên mặt mũi còn tồn kho vô số mệt nhọc mỏi: "Hai ngày trước có được một chuyến công tác làm việc khẩn cung cấp cút TP. Hồ Chí Minh B nên ko cho tới bắt gặp em được."

Thẩm Tinh Tuế sửng oi.

Thật đi ra, cậu biết anh ko nhất thiết cần trình bày cho chính mình về bao nhiêu chuyện cá thể, tuy nhiên... chẳng hiểu sao mặc nghe Phó Kim Tiêu trình bày vậy lại khiến cho cậu cảm nhận thấy sung sướng.

Thẩm Tinh Tuế trả lời: "À, vâng... Anh xem xét sức mạnh, chớ thao tác làm việc vượt lên trước mức độ ạ."

Phó Kim Tiêu tiếp tục thao tác làm việc thâu tối sẽ giúp một người chúng ta tổ chức triển khai dạ hội. Làm việc với độ mạnh cao khiến cho anh vô nằm trong mệt rũ rời, trong khi tiếp đây sẽ rất cần dành riêng từng phút một nhằm ngủ bù. Mãi cho tới lúc này mới mẻ coi như tỉnh táo, Phó Kim Tiêu cúi đầu: "Cơm cầm này là của em sao?"

Thẩm Tinh Tuế gật đầu.

Phó Kim Tiêu banh miệng: "Tôi ham muốn nếm test."

Thẩm Tinh Tuế bồn chồn mang lại anh, nghe vậy ngay lập tức tất tả nói: "Chỗ này còn 1/2 thì liệu đầy đủ ăn ko ạ? Để em lấy thêm thắt nhé."

Phó Kim Tiêu nói: "Đủ rồi, ko cần lấy hơn nữa. Tôi chỉ nếm nhì dòng sản phẩm là được."

An Nhiễm kể từ sau tiến bộ cho tới. Hắn ôm vỏ hộp bánh ngọt của tớ, ỷ lại vô công tác đang được vạc sóng thẳng tuy nhiên oán thù trách: "Thầy Phó, ko cần anh vừa vặn trình bày tiếp tục ăn rồi sao ạ?"

Phó Kim Tiêu rẽ đôi mắt, nhướn mày: "Tôi cũng đâu trình bày bản thân ăn no đâu."

"..."

An Nhiễm chỉ rất có thể chiến bại trước con cái cáo già cả hiểm độc này.

Tổ đạo biểu diễn thấy người xem đang đi tới đông đúc đầy đủ, banh mồm giới thiệu: "Xin kính chào toàn bộ người xem, hoan nghênh tiếp tục cho tới mùa mới mẻ của [Tinh Quang]. Hôm ni tất cả chúng ta tiếp tục cho tới thăm hỏi một dân tộc bản địa thiểu số vô nằm trong thần túng - người Miêu. Năm ngày tiếp cho tới, tất cả chúng ta tiếp tục sinh sống, thăm hỏi thú vùng khu đất và vạn vật thiên nhiên nằm trong người dân bạn dạng địa điểm đây!"

Mọi người cùng với nhau vỗ tay.

Đạo biểu diễn mỉm cười: "Mọi người tiếp tục vất vả con quay mùa một rồi, mùa này cứ coi như cút du ngoạn nhằm buông lỏng, thưởng thức nhé."

Không ai thèm tin cậy mồm mép của ông.

Nếu công tác đảm bảo chất lượng tính như vậy thì heo cũng biết trèo cây!

Quả nhiên, sau thời điểm người xem trải qua một con phố nhỏ nhằm vô nện trại, trước mặt mũi bọn họ là nhì bàn đồ ăn. Chỗ món ăn này được đứng sau vì thế tấm trải bàn bàn, cho dù nhằm đi ra xa cách vẫn thông thoáng mùi hương chua.

Đạo biểu diễn nói: "Chắc hẳn người xem tiếp tục biết người Miêu sở hữu một nền nhà hàng siêu thị đa dạng và phong phú với vị chua thực hiện chủ yếu. Hôm ni, nhằm rất có thể vô bạn dạng làng mạc của những người Miêu, tất cả chúng ta cần băng qua được khảo nghiệm của mình. Trước mặt mũi người xem là phụ thân đồ ăn rực rỡ điểm đây: Canh cá chua, dưa chua thịt trườn và gà cay chua."

Nghe thôi tiếp tục thấy răng mồm ê độ ẩm vì thế chua.

Chưa cần thiết cho tới sát tiếp tục rất có thể cảm biến được mùi hương chua ập vô mặt mũi. Đối với những người rất có thể ăn chua thì đó là thiên lối, ngược lại với những người dân ko ăn được thì không khác gì địa ngục.

Đạo biểu diễn thấy người xem nhăn mặt mũi gian khổ sở, cười cợt nói: "Từng người những các bạn sẽ ngồi bên trên ghế, nhắm nháp khoản ngon này. Những người không giống chỉ rất có thể thấy 1/2, ko thể hiểu rằng khoản đang được ăn là gì cả. Chúng tôi tiếp tục hỗ trợ tình cờ đồ gia dụng chua hoặc bánh kẹo mang lại người xem, trọng trách thời điểm này là cần thiết mò mẫm đi ra được ai đó đã ăn bánh kẹo. Hoặc là người xem đoán chính, hoặc là kẻ ăn bánh kẹo thành công xuất sắc lừa trót lọt."

Nói cách tiếp, đó là thách thức tài năng biểu diễn của từng người.

Đạo biểu diễn trình bày tiếp: "Người thành công sau cùng rất có thể lựa chọn 1 người thua thiệt cuộc và đòi hỏi bọn họ thực hiện một việc. điều đặc biệt là đối phương ko thể kể từ chối."

Mọi người xì xầm.

- Trò đùa chính thức -

Người trước tiên test mức độ là Thẩm Tinh Thần. Vị thiếu thốn gia huênh phung phí ra đi sau miếng vải vóc che, nhìn thông thoáng qua quýt món ăn trước mặt mũi. Nháy đôi mắt, vẻ vênh váo đắc ý tan biến, hắn cúi đầu ngửi ngửi, mặt mũi nhăn nheo như đít khỉ.

Mọi người tiếng ồn ào đoán:

"Là đồ gia dụng chua à?"

"Tôi đoán chắc hẳn rằng là đồ gia dụng chua."

"Nếu ko cần đồ gia dụng chua thì Tinh Thần rất có thể lên nhận giải Oscar rồi đấy!"

Trong sự đốc giục của tổ đạo biểu diễn, Thẩm Tinh Thần cúi đầu gắp một miếng cho vô mồm. Vì rèm tiếp tục che mất mặt 1/2 nên không một ai thấy rõ ràng hắn ăn vật gì, chỉ rất có thể nỗ lực phân tách trải qua biểu cảm.

Khi ngửng đầu, Thẩm Tinh Thần vừa vặn nhai ngồm ngoàm vừa đẹp vẹo mặt mũi vì thế chua: "Ngon lắm! Vô nằm trong ngọt! Món này tiêu hóa tởm á nhom nhom!"

Những người khác: "..."

Khán fake vô chống thẳng tiếp tục cười cợt nghiêng ngả:

"Ha ha ha!"

"Má nó còn trình bày 'ăn ngon' cơ chứ!"

"Con trai à, hoặc tất cả chúng ta kể từ loại bỏ đi ha!"

Sau khi nếm thường xuyên phụ thân miếng, Thẩm Tinh Thần tiếp tục gần như là bị tiêu diệt lặng. Khi xuống bên dưới còn nhờ nhân viên cấp dưới phục vụ hầu cần mò mẫm một bình nước thiệt to tát, nốc ừng ực vô nằm trong cuồng loạn.

Rất thời gian nhanh tiếp tục cho tới người loại nhì lên sàn.

Khi ngồi bên trên ghế, lông ngươi Đồ Nhã nhíu lại. Sau khi ăn một miếng, trước tiên cô nhăn mặt mũi vô nháy đôi mắt rồi nhanh gọn Phục hồi dáng vóc thông thường ngày, nhảy cười: "Ưm, ngon vượt lên trước nha~ Chốc nữa người xem nếm test tuy nhiên coi, tiêu hóa lắm đó!"

Những người không giống lại rớt vào trầm khoác.

Tiếp cho tới lượt là Phó Kim Tiêu, góc nhìn xung xung quanh đều ngừng bên trên người anh.

Khi thấy món ăn trước đôi mắt, Phó hình ảnh đế ngạc nhiên nhướn ngươi. Tiếp cho tới, anh ráng lấy thìa xúc một miếng. Từ đầu cho tới cuối, Phó Kim Tiêu vẫn tạo được vẻ mặt mũi điềm đạm, thỉnh phảng phất còn gật gù như thể đang được hương thụ món ăn Michelin.

Mọi người nghi ngờ hoặc:

"Đây là bánh kẹo hả?"

"Hình như thể bánh kẹo thiệt."

"Nhưng anh ấy là hình ảnh đế dẫu vậy."

"Cẩn thận kẻo bị lừa đấy!"

Thẩm Tinh Thần lân cận lại nói: "Mấy người thiệt là... Nói được vì vậy chắc hẳn không có ai test qua quýt chính không? Mấy loại bại liệt chua lắm, chua ê độ ẩm cả răng mồm luôn luôn ấy. Trước phía trên tôi cũng ăn đồ gia dụng của những người Miêu rồi, tuy nhiên nó cũng ko chua cho tới nút này đâu. Chắc chắn là tổ công tác khốn nàn tiếp tục cố ý sụp đổ thêm 1 chai dấm nhằm tăng Mức độ cạnh tranh phía trên tuy nhiên."

Vốn những người dân không giống còn ko tin cậy lắm, tuy nhiên sau thời điểm lên test, oằn oại vô vị chua rồi mới mẻ thấy hãi hùng.

Thẩm Tinh Tuế tiếp tục âm thầm nhắc bản thân cố Chịu đựng lâu một ít, tuy nhiên bạn dạng thân mật cậu lại ko ăn được đồ gia dụng chua. Vậy nên những lúc vừa vặn nếm test, mặt mũi Thẩm Tinh Tuế tiếp tục nhăn nhúm lại, tức thì ngay tức thì bị người xem vô hiệu hóa.

Cuối nằm trong, công tác chính thức cho tới khi bầu phiếu.

Ai cũng ko tin cậy Phó hình ảnh đế, nhận định rằng cho dù anh biểu diễn đảm bảo chất lượng cho tới đâu cũng ko thể không ăn uống chua vì vậy được. Kết trái ngược là tập dượt thể bầu mang lại Phó Kim Tiêu, chỉ riêng rẽ thầy Lý thở dài: "Các cô những cậu vẫn tồn tại non lắm."

Sau khi nhận lấy thành phẩm, đạo biểu diễn mỉm cười: "Bây giờ công ty chúng tôi tiếp tục công tía người tiếp tục ăn bánh kẹo, bại liệt đó là... cô Đồ Nhã!"

Mọi người trợn đôi mắt, há hốc mồm.

Vậy nên... Phó Kim Tiêu cũng ăn đồ gia dụng chua như họ!?

Trong góc nhìn "cậu còn là một người ấy hả?!" của người xem, Phó Kim Tiêu cười cợt một cơ hội vô tội: "Dưa chua ăn cũng ngon tuy nhiên."

Đồ Nhã lân cận cười cợt ha ha: "Mấy người khinh thường thầy Phó quá tuyệt vời rồi. Lúc trước vì thế đóng góp phim, trong cả củ cải luộc hoặc bao nhiêu loại khó khăn ăn rộng lớn tuy nhiên anh ấy còn biểu diễn như đang được ăn mỹ vị nữa là bao nhiêu khoản chua này."

Mọi người cực kỳ kính nể.

Đạo biểu diễn chính thức nói: "Được rồi, lúc này tất cả chúng ta cho tới phần tiếp theo sau cút. Các bạn cũng có thể thể hiện một đòi hỏi ngẫu nhiên mang lại member thua thiệt cuộc."

Đồ Nhã là kẻ trước tiên.

Cô tâm trí sâu sắc xa cách một hồi, cười cợt với thầy Lý: "Lần trước khoản gà cay anh mang theo ngon lắm, khi nào là lại thực hiện mang lại tôi một không nhiều nữa nhé?"

Thầy Lý dở khóc dở cười: "Được thôi."

Yêu cầu giản dị này cực kỳ thời gian nhanh tiếp tục triển khai xong.

Tiếp cho tới là Phó Kim Tiêu, đạo biểu diễn nhắc nhở: "Anh Phó cũng rất có thể thể hiện đòi hỏi với cùng một member."

Phó Kim Tiêu ráng lấy tấm thẻ, nhắm nhía nó một khi. Tiếp theo đòi, anh quan sát về Thẩm Tinh Tuế cơ hội bại liệt ko xa cách, vô anh đôi mắt còn hóa học có một không nhiều xúc cảm tuy nhiên cậu không hiểu biết nhiều nổi.

Xem thêm: hình xăm truyện

Phó Kim Tiêu cong môi, trình bày với cậu: "Tôi sở hữu một đòi hỏi vượt lên trước xứng đáng ham muốn nhờ thầy Thẩm."

Thẩm Tinh Tuế vô thức khẩn trương. Bây giờ đang xuất hiện từng nào con cái đôi mắt nhìn bọn họ, còn cả Ϲɑmerɑ đang được vạc thẳng nên cậu cho rằng Phó Kim Tiêu chắc rằng cũng không đủ can đảm thực hiện chuyện bậy bậy gì. Thẩm Tinh Tuế nỗ lực điềm đạm hỏi: "Cái gì ạ?"

Phó Kim Tiêu lại thực hiện lơ Ϲɑmerɑ, coi người xem xung xung quanh như không gian. Anh đứng ở bại liệt nhìn Thẩm Tinh Tuế, lòng đôi mắt đậm ý cười: "Chúng tớ rất có thể trở nên song không?"