Ngày mươi mon nhì.
Quốc lộ E40 bên trên Bỉ, tuyết ứ đọng rất rất nặng nề, xe hơi chạy rất là lờ lững.
Bạn đang xem: một đời một kiếp truyện
Cô lướt trang web, đang được đem thông tin về thiệt sợ hãi tự trận tuyết này phát sinh. Ô tô xếp sản phẩm nhiều năm cho tới rộng lớn 900 km, thiệt ko biết lúc nào mới nhất kết đôn đốc.
Hơn 900 km? Nếu thời điểm hiện tại đem máy hình họa hoặc vật gì cơ chụp lại ko chừng tiếp tục là một trong những tư liệu lịch sử vẻ vang lúc lắc động.
Cô bịa đặt tay bên trên cửa ngõ kính xe cộ, tương đối nước tạo nên trở nên những vệt lờ mờ ko rộng lớn không hề nhỏ.
Xe ko rộng lớn, ghế sau lại nhét cho tới tứ người.
Cũng ko cần là những bàn sinh hoạt không xa lạ lắm với cô, nhất là kẻ nam nhi lân cận, cô gặp gỡ hắn không được phụ vương tứ phen. Hắn khoác âu phục leo núi White đen ngòm phối hợp, khuôn mặt rất rất White, góc nhìn gray clolor nhạt nhẽo, rất nhiều đem chút âm nhu.
Cô chỉ biết hắn ko học tập nằm trong khoa với bản thân, còn nếu như không cần các bạn nằm trong chống chào cô năng nổ như thế, cô cũng sẽ không còn nằm trong hắn rậm rạp bên trên xe cộ này, ngồi công cộng một chiếc ghế. Hai người lân cận hắn mới nhất là bàn sinh hoạt nằm trong khoa với cô.
Bởi vì như thế xe đua lờ lững khá lâu, nhì người cơ đang được sớm ôm nhau, cúi đầu người sử dụng giờ Tâu Ban Nha thì thầm, lờ lững rãi thơm môi, tiếng động rất rất nhỏ.
Cô ngủ mơ hồ nước một thời gian, Lúc tỉnh lại trị hiện tại xe cộ đang được dừng lại hoàn toàn.
Người nam nhi lân cận ở nhập thế thiệt ko bất ngờ. Một mặt mày rời song tình nhân, tay này bỏ lên trên ghế Nam Bắc, tay sót lại nhằm bên trên đầu gối của tôi. Bởi vì như thế người mẫu chân dài, hắn cùng bất đắc dĩ nghiêng người kề sát nhập cô.
Tư thế như thế, tầm đôi mắt hắn phân minh ngừng tức thì bên trên người cô.
Cô thiệt tán thành mỉm cười với hắn, nhỏ giọng chất vấn, “Biết trình bày giờ Trung không?”
“Muốn trình bày vật gì.” Hắn mỉm cười một chiếc, thanh âm nhập như nước.
“Nói vật gì cũng rất được.” Cô mệt rũ rời nhìn hắn, “Dù sao tất cả chúng ta trình bày như thế, bọn họ nghe cũng không hiểu biết nhiều. Anh thương hiệu gì? Tôi là trình bày thương hiệu giờ Trung.”
“Trình Mục.”
“Nam Bắc.” Cô rụt tháo lui lại, chừa mang lại hắn chút không khí, “Phương Nam, phía Bắc.”
“Nam Bắc?”
“Vâng.”
“Nam Bắc.”
“A?”
“Không đem gì, tôi đem chất vấn qua chuyện bàn sinh hoạt tuy nhiên không người nào biết thương hiệu giờ Trung của cô ý. Không suy nghĩ cho tới thương hiệu cô giản dị và đơn giản như thế.”
“Rất dễ dàng ghi nhớ cần không?” Cô thấp giọng mỉm cười rộ lên.
“Họ thiệt quan trọng đặc biệt, thương hiệu cũng vậy, nghe qua chuyện một phen tiếp tục ghi nhớ kĩ.”
Hai người thì thầm một thời gian, cô cảm nhận thấy càng ngày càng giá buốt. Bởi vì như thế ko biết xe cộ ngừng cho tới lúc nào nên đang được sớm tắt điều tiết. Băng tuyết ngập trời như thế, trong cả nhì người ngồi ở ghế trước đã và đang ôm siết lấy nhau sưởi lạnh lẽo.
Hai người trước mặt mày như vậy, nhì người lân cận cũng như vậy.
Người nam nhi trước mặt mày đang được nhìn cô, nhưng mà cô cũng nhìn hắn. Trong không khí như vậy này trái ngược thực khiến cho người tớ đơn giản và dễ dàng tội phạm.
Cô nhẹ nhõm giọng nói: “Hơn 900 km, nghe đi ra dường như rất rất vô vọng .”
Trình Mục lấy kể từ nhập người đi ra một bình rượu nhỏ màu sắc bạc, nhẹ dịu gõ nhập mu bàn tay của cô: “Quốc lộ này dài ra hơn nữa 8000 km, như thế cô suy nghĩ số lượng 900 này còn có xứng đáng nhắc cho tới hoặc không?”
Cô khôn khéo thay cho lấy bình rượu banh đi ra ngửi: “Rất mạnh?”
“Rất mạnh.”
Cô cúi đầu nhấp môi, cay mà đến mức le lưỡi: “Anh cứ thẳng tợp rượu nguyên vẹn hóa học thế này sao?”
“Nếu đang được tợp thì tợp tăng chuồn.” Âm thanh của hắn rất rất nhẹ nhõm.
“Nếu say thì sao?”
“Tôi tiếp tục trả cô về.”
Khoảng cơ hội thân thích bọn họ rất rất ngay gần, cô thậm chí còn cảm nhận thấy nếu như nhì người trình bày thêm 1 chữ nữa tiếp tục va cần môi nhau. Cô hài hước xuất hiện xe cộ. Đã 2 năm, ko suy nghĩ cho tới Lúc chuẩn bị về căn nhà lại giành được cuộc chạm mặt này. Trong hai con mắt hắn đem chút trở nên thực lại sở hữu chút ham hoặc.
Vừa rồi đối lập, thiếu hụt chút nữa cô đang được đồng ý với hắn.
Bên ngoài xe cộ, bão táp tuyết quả thực rất rộng lớn. Rất nhiều đứng ở lân cận xe cộ nóng vội ngóng tuyết ngừng.
Mái tóc cộc của Nam Bắc đã trở nên thổi loàn lên tủ cả đôi mắt. Cô còn ko bay ngoài tâm tình khi nãy, tự nhiên nổi tiếng súng chấn động, một viên đạn cất cánh ngang qua chuyện người, cô theo dõi phiên bản năng ôm đầu ngồi xuống.
Tại sao rất có thể như vậy? Nơi này sao lại sở hữu phun nhau?
Cô đang được tự dự ko biết điều gì xẩy ra thì cánh tay cần nhức xót, toàn bộ cơ thể bị kéo mạnh về sau xe: “Đừng động đậy, tránh việc thực hiện bất kể vật gì.” Tiếng thét chói tai vang lên tứ bề xuyên qua chuyện tai cô.
Nam Bắc đau nhức hoa đôi mắt, trong tâm địa lại hận mà đến mức ham muốn giết thịt người.
Sống rộng lớn nhì mươi năm, cô thiệt ko biết bị trúng đạn lại nhức buốt như vậy…
Cô tỉnh lại, cũng cũng chính vì đau nhức, Nam Bắc suy nghĩ đang được ở cơ sở y tế, tuy nhiên thiệt xui xẻo trong khi thấy bản thân vẫn ngồi vào trong xe cộ, thân thích nhãn hiệu xe bị ách tắc cho tới rộng lớn 900 km này.
May mắn là cánh tay bị thương của cô ý và đã được băng bó, rất có thể bác bỏ sĩ đang đi vào.
Nếu đang đi vào, sao lại ko đem cô chuồn căn bệnh viện?
Không biết Trình Mục đang được thuyết phục tứ người cơ thế này nhưng mà thời điểm hiện tại chỉ mất hắn và cô phía trên xe: “Cô thấy thế nào?”
Cô sử dụng tay sót lại ôm siết lấy tay bị thương: “Vẫn là cơ chế xã hội công ty nghĩa chất lượng nhất…Ở vương quốc cấp phép dùng súng hợp lí này, list đăng kí thì khoảng chừng bảy, tám vạn khẩu, tuy nhiên thực tiễn đem Lúc nhiều cho tới nhì triệu, kẹt xe cộ thế này cũng rất có thể gặp gỡ được cảnh bắn súng nhập phim Hollywood…”
Cô nỗ lực thì thầm cũng ko ngăn được nước đôi mắt tuôn rơi.
Cô thiệt sự ko biết trúng đạn lại nhức như thế, không những là chỗ bị thương, toàn thân thích đều nhức, tương tự thịt bên trên người bị rời đi ra. Cuối nằm trong, ko biết vì như thế quá nhức hoặc mệt rũ rời, cô cuộn tròn trặn người lại, làn tóc rối tung tủ phủ mặt mày, góc nhìn lếu loàn, khuôn mặt đang được White nhợt.
“Cô không vấn đề gì chứ?” Có một tiếng động mơ hồ nước chất vấn cô.
Mà ý thức của cô ý, sớm đã đi được điểm không giống.
Đài Châu, Trung Quốc.
Sau Lúc thôi học tập kể từ Bỉ quay trở lại, đang được tứ năm rồi cô ko tách ngoài Vân Nam.
Nếu ko cần ông Thẩm – người nuôi cô kể từ nhỏ quay trở lại quê tế tổ, cô cũng sẽ không còn nằm trong ông quay trở lại quê cũ Đài Châu.
Theo ông Thẩm quay trở lại tế tổ phen này còn có chừng 170 người nằm trong Thẩm gia kể từ từng toàn bộ điểm như châu Mĩ, Châu Âu, Mexico, Indonesia cùng theo với những thành phố không giống nhập nước….tuy nhiên chỉ mất ông Thẩm nằm trong nhì người nam nhi được ở tận nơi tổ tiên. Nam Bắc cũng ở điểm này. Ngày nào thì cũng như nhau, ko kính chào chất vấn những trưởng bối và tè bối thì cũng chính là chuồn thăm hỏi những cửa hàng ngọc quý ở ngay gần cơ.
Cửa sản phẩm ngọc thuộc về của cá nhân. nhà nước người sử dụng điểm này nhằm triển lãm, chiêu mời khách quý, quý khách thường rất vất vả.
Vào một giữa trưa, bầu không khí đem chút ngột ngạt.
Ông Thẩm nhận tiếng phỏng vấn của một đài truyền hình. Cô không tồn tại việc gì thực hiện, kể từ cửa ngõ sau ra phía bên ngoài, chuồn dọc tuyến đường nhỏ cho tới cửa hàng ngọc.
Cô đẩy cửa ngõ nhập ngay lập tức ngửi được mùi hương đàn hương thơm tràn ngập trộn lộn và xúc cảm tương đối giá buốt của sản phẩm điều tiết phả nhập mặt mày. Phía sau bình phong bởi vì ngọc lưu ly đối lập với cửa ngõ vang lên một khúc ca kịch truyền thống cuội nguồn của Đài Châu, nhịp độ nghe thiệt thú vị và đem phong thái thượng cổ.
Thời tiết bên phía ngoài thiệt lạnh lẽo.
Năm Bắc thưởng thức tương đối đuối kể từ máy điều tiết, mến ý nheo đôi mắt lại và thở nhiều năm từng tương đối.
Cô ham muốn gọi một li trà giá buốt tuy nhiên ngay thức thì toàn bộ cơ thể sửng sờ.
Trong nhì, phụ vương vị khách hàng đang được ở điểm này, mang 1 người rất rất nổi trội.
Là Trình Mục.
Cô vẫn ghi nhớ rõ ràng dáng vẻ của hắn trước lúc nhì người từ biệt nhau. Khi cơ, hắn vẫn là một trong những chàng trai cao còm, làn tóc cộc black color, hai con mắt gray clolor rất rất xinh đẹp nhất, như thể mèo Ba Tư. Mà người trước mặt mày cô thời điểm hiện nay đang được không hề như xưa. Hắn đang trở thành một người nam nhi đích thực.
Nam Bắc đi ra hiệu mang lại cô nàng nhập cửa hàng một vừa hai phải phát hiện ra cô im re, lặng lẽ lại gần nhìn kĩ hắn.
Trình Mục mặt mày áo sơmi black color và ko đem trang sức đẹp gì bên trên người trừ một chiếc đồng hồ thời trang. Hắn ngồi 1 mình, tựa tay lên cạnh bàn, nhìn cô nàng đang được lựa chọn vòng đeo tay ở cơ hội cơ ko xa xăm. Hai người thỉnh phảng phất cùng với nhau thì thầm, đều là người sử dụng giờ Quảng Đông [1]. Ngôn ngữ khu vực này trải qua tiếng động của cô nàng quả thực rất dễ dàng nghe.
Xem thêm: nỗi nhớ khắc sâu
Nơi này là cửa hàng ngọc quí cá nhân. Ngày đầu cho tới trên đây, ông Thẩm đem trình bày với cô rằng người rất có thể cho tới trên đây thì chắc chắn rằng là đem mối quan hệ với Thẩm gia. Chẳng lẽ hắn cũng đều có mối quan hệ với Thẩm gia?
Nam Bắc thiệt ko thể tin cậy được.
“Cái này được không?” Cô gái nâng cánh tay nhìn hắn.
“Cũng ko tệ lắm.” Hắn rất rất kiệm tiếng.
Trình Mục với cô từng thân quen biết, đơn giản mối quan hệ sơ giao phó qua chuyện sự reviews của những người các bạn nằm trong khoa vật lí. Mà hắn đã lấy chuồn thân thích chừng nhập quy trình học hành. Giờ trên đây, tái ngộ bên trên Đài Châu, nhập cửa hàng ngọc của Thẩm gia này, nên thực hiện sao?
Cô ko đi ra cửa ngõ nhưng mà trở về phía bọn họ. Thảm bên dưới chân rất rất dày, chuồn phía trên đem xúc cảm thiệt thướt tha. Cô lại gần khiến cho toàn bộ cơ thể đều xoay đầu nhìn.
Nam Bắc mỉm cười nói: “Nơi này vẫn tồn tại nhiều loại chất lượng rộng lớn.”
“Thật sao?” Ánh đôi mắt cô nàng lộ vẻ sung sướng.
“Còn thì lấy không còn đi ra trên đây chuồn.” Trình Mục nhìn mặt mày cô, cẩn trọng đánh giá người các bạn đang được lâu ko gặp gỡ này.
“Đợi chút.”
Nam Bắc xoay đầu bảo nhỏ với nhân viên cấp dưới cửa hàng vài ba câu. Không lâu sau ngay lập tức đem người mang tới những loại ngọc chất lượng.
Cô gái cơ có thể cũng chính là người hiểu hiểu rõ về ngọc, góc nhìn phấn khởi mừng, cúi đầu nhìn những loại vừa mới được mang tới.
Nam Bắc đứng phía bên trái cô nàng lặng lẽ lướt tầm đôi mắt qua chuyện, ko giờ động nhưng mà chất vấn hắn: các bạn gái?
Trình Mục chống tay bên trên khuôn mẫu bàn mộc liêm. Hắn nhìn cô, nhập đôi mắt đem ý mỉm cười tuy nhiên lại ko thể hiện tại bên trên khuôn mặt: “Những loại này cũng ko tệ, còn tồn tại vật gì trân quý rộng lớn không?”
Đối với thắc mắc của cô ý hắn trọn vẹn ko nhằm ý.
“Có.” Khóe mồm cô khẽ nhếch, trình bày với nhân viên cấp dưới cửa hàng lấy khóa xe banh tủ trưng bày bởi vì thủy tinh ranh ở phía đằng trước.
Tủ đồ sộ như vậy, tuy nhiên chỉ mất nhì cái vòng ngọc, như thế đang được rất có thể review giá tốt trị của bọn chúng.
Cô ko tự dự lấy cả nhì cái vòng đi ra, lựa chọn cái nhỏ rộng lớn đem nhập tay cô nàng. Nam Bắc cầm nhẹ nhõm tay cô nàng cơ, cẩn trọng xuyên vòng ngọc qua chuyện tứ ngón tay rồi nén chặt eo bàn tay. “Cái vòng này rất rất đáng giá chỉ, cũng vừa đẹp với cô trên đây.”
“Tại sao ko thẳng đem vào?” Trình Mục hào hứng nhìn cô.
“Vòng tay này nhỏ, nếu như đem nhập tiếp tục rất rất khó khăn mang ra. Hơn nữa, vòng ngọc đang được đem nhập thì đó là đang được lựa lựa chọn người sở hữu, rắn rỏi tháo dỡ đi ra là vấn đề ko chất lượng.” Nam Bắc trình bày như đem như ko, “Đây là bảo vật của cửa hàng, có lẽ rằng anh nằm trong cô trên đây hãy tâm lý thiệt kĩ rồi thẳng đem nhập.”
Hai cô nàng bán sản phẩm sau sống lưng cô cố nén giờ mỉm cười.
Lời trình bày này tuy rằng rất rất hù đe nẹt người không giống, tuy nhiên ko có tính chuyên nghiệp, cứ như thể tiếng của những người chuồn lừa lật. Nếu ko cần trước đó ông Thẩm đem trình bày nhằm cô nàng này rất có thể làm những gì tùy mến, những cô thiệt không đủ can đảm nhằm Nam Bắc thẳng va nhập song vòng này.
Nhưng nhưng mà tiếng cô trình bày lại sở hữu chút trúng. Tuy nhập cửa hàng đem người thường xuyên đem và tháo dỡ vòng đi ra mang lại quý khách, tuy nhiên cái vòng này nhỏ như thế, nếu như đem nhập thì mang ra tiếp tục rất rất đau nhức.
Cô vốn liếng chỉ ham muốn hù đe nẹt hắn.
Không suy nghĩ cho tới Trình Mục thiệt sự lấy song vòng đeo tay, làm cho cô nàng cơ thẳng đem nhập.
Nam Bắc thấy song vòng ngọc chất lượng như thế sau cùng rất có thể cung cấp thì thở nhiều năm một tương đối. Cô bảo nhân viên cấp dưới cửa hàng tính chi phí, chỉ thấy cô nhân viên cấp dưới tươi tắn mỉm cười, ko cho tới quầy nhưng mà khom người tiễn đưa nhì người bọn họ thoát khỏi cửa hàng.
“Là khách hàng thân quen sao?”
“Không cần, người của chính phủ nước nhà dẫn anh tớ cho tới đang được trình bày, mặc dầu anh tớ lựa chọn vật gì thì coi như thể kim cương tặng.” Nhân viên cửa hàng sụt sịt, thiệt vất vả những cô mới nhất canh ty ông công ty tiết kiệm ngân sách và chi phí chi phí, đựng giấu quanh song vòng đeo tay phỉ thúy cơ, ko ngờ lại bị Nam Bắc đưa ra. (phỉ thúy là tên thường gọi không giống của đá hoa Lúc đạt những chi phí chuẩn chỉnh chắc chắn.)
Hôm sau, quý khách đều đã biết, chuyện này phát triển thành chuyện mỉm cười về Nam Bắc, trả tặng vòng ngọc trị giá chỉ bảy trăm ngàn. Nhưng nhưng mà cửa hàng ngọc này của Thẩm gia cũng chính là tọa lạc triển lãm của chính phủ nước nhà, coi như Thẩm gia canh ty chút kết quả mang lại quê nhà vậy, không tồn tại so kè điều gì.
“Không sao, vòng ngọc cơ là một trong những vị thái giám ăn trộm rồi xiêu bạt thoát khỏi hoàng cung. Đưa mang lại anh tớ tối thiểu không ngại nó có khả năng sẽ bị đẩy ra quốc tế.” Thẩm Gia Minh, người vững mạnh nằm trong cô, thì thầm đem chút chua, “Cùng lắm thì đem số nợ này ghi nhập tuột của anh ấy. Nhưng Bắc Bắc, sao em rất có thể thoáng rộng với Trình Mục Dương như vậy?”
Cô ngại run rẩy, chớp đôi mắt một cái: “Anh trình bày là Trình Mục Dương?”
“Đúng vậy, con cháu loại tư của ông công ty Trình, Trình Mục Dương.” Thẩm Gia Minh đứng lên, cẩn trọng nhìn con cái vẹt nhập khuôn mẫu lồng Fe, “Trình gia cho tới lúc này chỉ nhìn tài năng nhưng mà ko nhìn thân thích mến. Trình Mục Dương này kể từ Lúc ông Trình bảy mươi tuổi hạc thì xuất hiện tại phổ quát, đem kỹ năng tiếp tục phát triển thành người quá tiếp Trình thị.”
Cô rộng lớn tiếng: “Em ko biết hắn là kẻ của Trình gia.”
Thẩm Gia Minh ko cẩn trọng suýt nữa bị con cái vẹt phẫu thuật nhập ngón tay. Con vẹt cuồng loạn va va nhập khuôn mẫu lồng, Thẩm Gia Minh như không tồn tại xúc cảm gì nhưng mà nhìn cô: “Thật trùng khớp.”
“Đúng vậy… Thực trùng khớp.”
Trình Mục Dương, hoá ra hắn đó là Trình Mục Dương.
Nhiệt phỏng kể từ tách hồng trà nhập tay dần dần tản đi ra.
Chiết Giang (một tỉnh của Trung Quốc) thời điểm hiện nay một vừa hai phải cho tới mùa mưa dầm. Thời tiết nhiều mưa gần giống Vân Nam, nhiệt độ không xa lạ khiến cho cô không tồn tại xúc cảm xa xăm căn nhà.
Bây giờ suy nghĩ lại thấy phiên bản thân thích tôi đã ở thật nhiều điểm. Vài năm vừa qua ở Bỉ, cũng chính là tổ quốc nhiều mưa, nhiệt độ rất rất tự do. Nhiệt phỏng tối đa nhập ngày hè đơn giản 28 phỏng, ngày đông nhiệt độ phỏng thấp nhất nhập đêm hôm cũng chỉ 0 phỏng.
Tuy là có khá nhiều trận tuyết rơi, tuy nhiên cũng đơn giản những phân tử mưa bám nhập nhau, rơi xuống thì trở nên tuyết.
Trận tuyết rộng lớn khiến cho xe pháo xếp trở nên sản phẩm rộng lớn 900 km cơ cũng chính là mươi năm khó khăn gặp gỡ.
Khi cơ cô được đi vào cơ sở y tế. Vị bác bỏ sĩ người Bỉ không ngừng nghỉ người sử dụng giờ Pháp chất vấn cô ai đó đã lấy viên đạn ra? Trình Mục sau cùng cũng quá nhận là anh, cô thiệt quá bất ngờ vì như thế anh gan dạ rộng lớn như vậy. Chẳng qua chuyện nhập tay anh không tồn tại khí cụ này nên mồm chỗ bị thương nhìn rất rất khó khăn coi.
Sau này lại trị liệu, tuy nhiên bên trên sườn tay cần của cô ý nhằm lại một vết thâm sẹo.
Những bàn sinh hoạt chuồn nằm trong bị đe nẹt vô số, tuy nhiên người trúng đạn là cô lại rất rất điềm đạm. Trước trên đây cô ở Vân Nam đã và đang thấy qua chuyện cuộc đấu súng thiệt sự, cho nên vì thế trừ xúc cảm đau nhức thì không hề xúc cảm gì quan trọng đặc biệt. Từ Lúc lấy tiếng khai với công an cho tới Lúc trả cô nhập căn bệnh viên, Trình Mục gần giống cô, rất rất điềm đạm, không tồn tại tín hiệu hoảng ngại này khiến cho cô rất rất quá bất ngờ.
Khi cơ cô chỉ suy nghĩ tâm trí từng người kết cấu rất khác nhau.
Bây giờ ngẫm lại, cô sau cùng cũng làm rõ. Trình gia là gia tộc kinh doanh tranh bị, hắn ngại mới nhất là kỳ lạ.
Khó trách móc, hắn mới nhất từ trên đầu cho tới cuối chỉ biết chất vấn cô: “Cô đem sao không?”
Thật sự là… Quá xứng đáng.
Khi cơ khí hậu rất rất không khô thoáng, mồm chỗ bị thương cũng tương đối khó khăn hồi phục.
Sau Lúc quay về ngôi trường học tập, quý khách trị hiện tại lân cận cô nhận thêm một người nam nhi xinh đẹp nhất lếu huyết, kiêm nhiệm bảo khuôn mẫu. Lúc ấy Nam Bắc ở nằm trong chống với cùng một cô nàng người Nga, cho là hắn đi ra nhập chống cô tiếp tục gặp gỡ vô số ko không nhiều trở ngại. Không ngờ đứa bạn nằm trong chống lại chất lượng bụng nhưng mà phối phù hợp với hắn.
Một bữa tối, cô vùi nguồn vào bài xích vở, đứa bạn nằm trong chống ngay lập tức chất vấn được một người nam nhi như hắn âm thầm mến lâu như thế thì đem xúc cảm gì? Cô u ám không hiểu biết nhiều, cô nàng Nga khoác quần ngố rung lắc lư trước đôi mắt cô trình bày, Trình Mục đang được chính thức xem xét cho tới cô tức thì kể từ Lúc cô nhập học tập.
Chuyện này Nam Bắc thiệt sự ko biết. Giờ trên đây biết điều này, cô chính thức chút xúc cảm kì quái.
Nhưng mái ấm gia đình quan trọng đặc biệt khiến cho cô không đủ can đảm đem ý suy nghĩ gì thâm thúy xa xăm. Hơn nữa, cô lại xoàng xĩnh hắn xa xăm như thế.
Trình Mục là tài năng của khoa cơ vật lý, xứng đáng lẽ nên học tập cho tới sau cùng rồi thuận tiện nhập chống thực nghiệm mới nhất trúng.
Căn phiên bản tiếp tục không tồn tại gì ngăn trở lối đi của hắn.
Chỉ mang 1 phen, chỉ tồn tại một phen cơ, cô test chất vấn hắn.
“Anh đem chủ ý gì song với việc kinh doanh tranh bị không? Anh ham muốn sinh sống cuộc sống thường ngày này không?” Cô tựa nguồn vào ghế, lặng lẽ nhìn hắn.
Cô rất rất mến nằm trong hắn thì thầm bởi vì giờ Trung.
Giọng trình bày của hắn thiệt sự là rất rất chuẩn chỉnh.
Trình Mục liếc cô một chiếc, người sử dụng cây bút gõ nhẹ nhõm bên trên mặt mày bàn. Một lát sau nở nụ mỉm cười như con cái cáo giảo hoạt: “Nghe như thế, dường như cô rất rất ham muốn sinh sống cuộc sống thường ngày này?”
“Làm sao rất có thể.” Cô lúc lắc đùi đắc ý, mỉm cười nhạt nhẽo.
Buổi chiều cơ, bên phía ngoài mưa dầm rinh rích. Cạnh nhập hắn ngồi rất rất ngay gần cô. Quần áo bên trên người dân có mùi hương thơm ngát thảnh thơi nhạt nhẽo, mùi vị ấm cúng.
Không thể ko trình bày, về sau cô ko thể tìm ra một bảo khuôn mẫu tri kỉ như thế.
—Hết chương 1—
Xem thêm: truyện ngôn tình sủng ngọt
****************
Chú thích:
[1]: Tiếng Quảng Đông là một trong những group ngữ âm chủ yếu nhập giờ Trung Quốc được trình bày hầu hết ở những vùng Đông Nam của Trung Quốc, Hồng Kông, Ma Cao; nó cũng rất được người sử dụng bởi vì một số trong những Hoa Kiều sinh sống ở Khu vực Đông Nam Á và những điểm không giống bên trên trái đất. Tại Trung Quốc, giờ Quảng Đông còn được gọi là “Việt ngữ” vì như thế nhì tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây nguyên vẹn trước là khu đất của dân tộc bản địa Bách Việt (vùng khu đất nhưng mà thời nay nằm trong cương vực phía Nam Trung Quốc và một phần ở thượng du, trung và đồng bởi vì châu thổ miền Bắc Việt Nam), nên bọn họ gọi nhì tỉnh ấy là tỉnh Việt.
Bình luận