Tề Mặc nhìn đụn dung dịch và vải vóc băng, hắn ko hề thay cho thay đổi sắc mặt mũi thò tay đi ra đằng trước tháo dỡ cúc áo Ly Tâm. Ly Tâm đang được nhờ vào người Tề Mặc điều tiết khá thở, thấy Tề Mặc trả tay xuống ngực bản thân, cô chất vấn khẽ: "Anh biết thay cho dung dịch sao?"
"Không biết". Tề Mặc rét lùng đáp lại, tay vẫn kế tiếp tháo dỡ cúc áo.
Bạn đang xem: mộc ly tâm
Ly Tâm ngay tắp lự ngỏ to lớn đôi mắt nhìn Tề Mặc. Không biết, thế thì tại vì sao hắn lại yêu cầu thay cho dung dịch cho tới cô? Cô đơn thuần xấu số tự động bản thân xông đi ra nên mới bị bệnh trúng đạn, ko cho tới nỗi được hắn xử sự vì vậy chứ? Ly Tâm bất giác lưu giữ chặt tay Tề Mặc: "Tôi không thích chết".
Tề Mặ nhíu mày: "Cô sẽ không còn chết". Vừa thưa, hắn vừa vặn kéo tay Ly Tâm tháo dỡ nốt cái cúc áo ở đầu cuối trước vùng ngực cô.
Ở trong tâm địa Tề Mặc, Ly Tâm cúi đầu nhìn xuống. Cô chỉ thấy bản thân ko đem gì phía bên trong. Ngực cô sở hữu một tờ băng Trắng quấn ngang qua loa, sở hữu vệt huyết lù mù lù mù. Ly Tâm chợt chốc cảm nhận thấy đầu cô nổ tung, lồng ngực như chuẩn bị sửa phun sương ra phía bên ngoài, mặt mũi cô đỏ au au ngượng ngùng. Ly Tâm ko biết lấy kể từ đâu đi ra mức độ lực túm chặt nhì vạt áo trước vùng ngực, bao phủ lên đường đường nét xuân quang quẻ xinh xắn.
Tề Mặc trầm giọng: "Cô làm những gì vậy, quăng quật ra!". Nói xong xuôi hắn người sử dụng mức độ xé toạc áo Ly Tâm đi ra trở thành nhì miếng.
"Anh ko cần là BS, ngẫu nhiên yêu cầu bôi dung dịch gì chứ? Tôi cần thiết bác bỏ sỹ". Áo bị xé rách rưới thực hiện song, ko thể bao phủ cỗ ngực Trắng ngần. Ly Tâm đỏ au bừng mặt mũi âm thầm suy nghĩ, BS nhìn thì không sao cả, tuy nhiên bị người ngoài thấy thì...
Tề Mặc tức phẫn uất nạt nộ: "Không sở hữu bác bỏ sỹ". Vừa thưa hắn vừa vặn ngừng tay nhìn Ly Tâm vì như thế ánh nhìn sắc rét.
Nghe hắn thưa vậy, mặt mũi Ly Tâm Trắng bệch. Thấy ánh nhìn Tề Mặc thông thoáng qua loa tia sát khí, Ly Tâm ko ngoài than thở âm thầm, trái đất này động một tý là mong muốn giết thịt người. Bản thân mật cô hiện giờ đang bị thương, hắn cũng chẳng thèm nhẹ dịu 1 chút nào. Nghĩ cho tới phía trên, cô đành tấm tức quăng quật tay. Phải Chịu đựng thôi, khi khỏe khoắn cô còn chẳng kháng nổi hắn, lúc này cô càng ko cần là phe đối lập của hắn.
Tề Mặc ưng ý thấy lúc Ly Tâm buông tay. Thế mới nhất chính, hắn mến những người dân ngoan ngoãn ngoãn nghe điều. Hắn chính thức bôi dung dịch lên trên người Ly Tâm.
"Á, nhức, nhức vượt lên trên. Anh nhẹ nhõm tay thôi". Tề Mặc luýnh quýnh vụng về về ấn mạnh vô chỗ bị thương của Ly Tâm, khiến cho cô mong muốn giết thịt hắn ngay lập tức tức thì.
"Rốt cuộc anh sở hữu biết bôi dung dịch ko hả? Đau quá"
"Hét gì chứ. Im miệng". Tề Mặc cũng thấy lửa bốc lên đầu. Đây là đợt thứ nhất hắn bôi dung dịch cho những người không giống, vậy nhưng mà cô bé lại la hét rầm rĩ. Vết thương nhỏ nhắn tí tẹo nhưng mà đau tới mức cơ sao? Nghĩ thì suy nghĩ vậy tuy nhiên Tề Mặc vẫn cố bôi dung dịch thiệt nhẹ dịu, tuy nhiên hắn ko nhận định rằng hắn nặng trĩu chân nặng trĩu tay với cô."Tề Mặc, anh mong muốn giết thịt tôi cần không?". Tề Mặc bôi cả vỏ hộp dung dịch lên chỗ bị thương của Ly Tâm. Để dung dịch tránh bị rơi xuống, hắn người sử dụng bàn tay rộng lớn lưu giữ chặt. Ly Tâm đau tới mức những giọt mồ hôi chảy ròng rã ròng rã. Cô đem kệ vị thế thân mật phận của những người đối lập, ngỏ mồm gọi trực tiếp thương hiệu hắn.
Nghe Ly Tâm dám gọi thương hiệu bản thân, Tề Mặc tối sầm mặt mũi, lộ rõ ràng vẻ chết người. Nhìn người phụ phái nữ ở trong tâm địa đau tới mức mặt mũi mũi nhăn nhó, những giọt mồ hôi túa đi ra, hắn chứa chấp giọng trầm trầm: "Cô còn thưa nữa, tôi tiếp tục giết thịt cô".
Ly Tâm bị ánh nhìn sát khí Tề Mặc dọa nạt kinh khủng bị tiêu diệt khiếp. Cô chỉ thở hào hển nhằm đem Tề Mặc chà sát bên trên chỗ bị thương của cô ý.
Xem thêm: anh đến trong cơn mưa mùa hạ
"Tề Mặc, tôi...Chỗ cơ không xẩy ra thương". Sau một hồi nghiến răng nghiến lợi Chịu đựng đựng quy trình bị quấy rầy chứ không cần cần bôi dung dịch, Ly Tâm tưởng cô hoàn toàn có thể bay nàn. Nhưng thấy lúc Tề Mặc bóp lên đường nắn lại địa điểm không xẩy ra thương phía trên ngực, Ly Tâm tức phẫn uất lên giờ.
Tề Mặc hòn đảo đôi mắt qua loa Ly Tâm: "Tôi biết".
"Vậy anh ấn định thực hiện gì?" Thấy Tề Mặc dường như thất lạc không còn kiên trì, Ly Tâm gặm môi chất vấn hắn. Cô còn thất lạc kiên trì rộng lớn hắn ấy chứ. Vết thương vốn liếng nhức tía phần, bị hắn quấy rầy trở thành đi ra nhức chục phần.
Tề Mặc ngay tắp lự bóp mạnh domain authority thịt trắng nuột bên dưới tay. Ly Tâm đau tới mức nhảy dựng người. Tề Mặt nạt nộ: "Tôi ấn định làm những gì à? Tôi ấn định thực hiện thế này đấy". Vừa thưa, hắn vừa vặn đẩy Ly Tâm trượt đi ra phí a đằng sau, rồi hắn nhanh gọn lẹ phủ người ngậm nụ hoa bên trên ngực Ly Tâm.
Ly Tâm vừa vặn hoảng kinh khủng vừa vặn tức phẫn uất, mong muốn giơ tay đấm Tề Mặc, tuy nhiên bị hắn đè chặt, ko thể động che nổi. Cô chỉ từ cơ hội hét lớn: "Tề Mặc...Anh...Á...". Ly Tâm còn ko dứt điều, Tề Mặc đùng một cái mút mạnh, khiến cho Ly Tâm cảm nhận thấy ngực vừa vặn nhức vừa vặn ngứa, từ đầu đến chân dẻo quẹo. Cô kế tiếp hét: "Tề Mặc, quăng quật tôi đi ra. Anh quăng quật tôi ra".
Tề Mặc hừm một giờ vô mũi, nhả nụ hoa ngửng đầu nhìn Ly Tâm: "Cô còn dám ồn nào là nữa hoặc không?"
Ly Tâm ngay tắp lự rung lắc đầu: "Tôi ko dám".
"Cô hãy ghi ghi nhớ, cô là kẻ của tôi, tôi mong muốn làm những gì thì thực hiện. Cô không tồn tại tư cơ hội phản đối". Tề Mặc thưa rét lùng, bàn tay lại kế tiếp sờ soạng bên trên ngực Ly Tâm.
Ly Tâm ngay tắp lự nhắm đôi mắt nuốt hận vô lòng. Cô âm thầm nguyền rủa cả tổ tiên chục tám hoánh ngôi nhà Tề Mặc. Mối thù oán này sẽ có được ngày cô bắt hắn cần trả cấp rất nhiều lần.
Tề Mặc giơ tay nắn lên đường nắn lại ngực Ly Tâm. Làn domain authority Trắng ngà ngọc bị hắn sờ lên sờ xuống. Cả người Ly Tâm dẻo quẹo ở lặng trong tâm địa hắn.
"Khốn khiếp, thế này là thế nào?"
Một giờ quát mắng rộng lớn khiến cho Ly Tâm lúc lắc nảy bản thân. Cô ngay tắp lự ngỏ đôi mắt thấy khuôn mặt Tề Mặc tối sầm, hai con mắt lại phóng đi ra tia giết thịt người. Ly Tâm bất giác nhìn xuống ngực bản thân, cô ko biết nên khóc hoặc nên cười cợt. Tề Mặc người sử dụng cuộn vải vóc băng bó chỗ bị thương cho tới cô. Mặc mặc dù hắn không ngừng nghỉ kiểm soát và điều chỉnh địa điểm vẫn ko thể băng nổi. Cứ mỗi một khi hắn cuộn vải vóc băng là miếng vải vóc lại trượt thoát khỏi chỗ bị thương.
Xem thêm: bánh bao nhà ai
Hóa đi ra, Tề Mặc bóp nắn ngực cô là nhằm chỉnh góc nhìn, cố định và thắt chặt miếng vải vóc băng. Ly Tâm chửi âm thầm, trái đất này lẽ nào là ko biết thưa một câu nhẹ dịu hoặc sao? Tề Mặc quả thực ko cần sinh đi ra nhằm phục dịch người không giống. Không biết hắn bị đứt sợi rễ thần kinh nào là, ngẫu nhiên lại yêu cầu băng bó cho tới cô, khiến cho cô bị tra tấn mãi. Ly Tâm thưa khẽ: "Anh băng kể từ mặt mũi này qua loa là được rồi".
Tề Mặc nhíu ngươi, tuân theo điều Ly Tâm. Miếng vải vóc băng trái ngược nhiên cố định và thắt chặt chính chỗ bị thương. Tề Mặc nhăn mặt mũi, hắn ko cần là loại lên đường phục dịch người không giống nhưng mà.
Sau Lúc trận bôi dung dịch còn vượt lên trên hành xác kết giục, Ly Tâm thở phào thoải mái. Cả người cô vừa vặn đau nhức vừa vặn mệt rũ rời. Cô ngồi nhờ vào Tề Mặc lấy lại khá mức độ.
Bình luận