Cuộc sinh sống từng ngày của Dương Vọng Kiệt vô nằm trong bình lặng, và vượt lên trước nhàm ngán, chỉ với căn nhà cho tới công ty lớn và ngược lại, loại bảy thì tăng ca.
Nhà anh ở một thị xã cách đó bao nhiêu trăm cây số, nên sau khoản thời gian chất lượng nghiệp ĐH ko đơn giản dễ dàng gì vừa mới được ở lại thành phố Hồ Chí Minh A. Gia cảnh không tồn tại gì quan trọng, phụ thân u đều là người công nhân về hưu sinh sống ở thị xã.
Bạn đang xem: lương ngôn tả ý
Vì học tập ở thành phố Hồ Chí Minh A không còn tứ năm, lại thêm thắt lăn lóc lộn thao tác làm việc nhiều năm, nên bè bạn thân quen biết cũng nhiều. Còn thân quen Thẩm Tả Ý, đơn thuần chỉ là một trong những sự trùng khớp.
Một tuần nọ anh được ngủ quy tắc năm, nên mới mẻ về căn nhà một chuyến. Đối với chuyện anh vẫn còn đó đơn thân, u anh thấy khá phiền lòng, vậy nên điện thoại cảm ứng mang đến cô con cháu bọn họ ở thành phố Hồ Chí Minh A, giao phó trách nhiệm này mang đến cô con cháu.
Anh ko phải gắng ý sinh sống đơn thân nhưng do vì cảm nhận thấy nếu như không tồn tại ai phù hợp, vậy thì xem xét sau đang được.
Cuối tuần, người chị bọn họ hứa anh cho tới căn nhà ăn cơm trắng.
“Vọng Kiệt, em đem đòi hỏi gì không? Nói đi ra chị tiếp tục mang đến em chủ kiến.”
“Hợp là được.” Anh ko biết vấn đáp thế nào là, chỉ thuận mồm trình bày đại.
Theo góc nhìn khách hàng quan lại tuy nhiên trình bày, tối thiểu đối phương không xẩy ra nặng nề gánh mái ấm gia đình.
“Vậy là môn đăng hộ đối à.”
“Tàm tạm thời là được.” Trước sự trực tiếp thắn của chị ý, anh khá chút ngượng ngùng.
“Trong công ty lớn anh rể em đem cô nàng cũng khá được lắm. Tính tình khá tự động lập, không phải như bao nhiêu cô nàng trẻ con đùa bời giờ đây.” Chị trình bày. “Nhưng cũng ở ngoài tỉnh.”
Sau cơ, mang đến anh coi một tấm hình.
Đó là tấm hình chụp cộng đồng, Dương Vọng Kiệt nom người chị bọn họ chỉ. Cô gái trẻ con tuổi tác ở thân thiện group người là Thẩm Tả Ý, cao cao, còm còm, khi chụp ảnh chỉ mất 1 mình cô là mỉm cười toe toét khoe khoang răng.
Nhìn vẻ mặt mũi cơ, Dương Vọng Kiệt cũng ko nhịn được mỉm cười.
Nhưng tức thì kể từ phen trước tiên họp mặt, khi anh fake cô về, cô đem trình bày.
“Tôi... ko biết Ngô Uy Minh bảo tôi cho tới là vì như thế nhị phu nhân ck bọn họ ham muốn trình làng tất cả chúng ta cùng nhau.”
“Có lẽ trình bày thế này tiếp tục thực hiện anh ko mừng, thực hiện anh cảm nhận thấy tôi tự động mãn. Nhưng hiện nay quả tình tôi chưa xuất hiện ý suy nghĩ lập mái ấm gia đình.”
“Tôi... Dương tiên sinh... Nếu anh cảm nhận thấy tôi vượt lên trước trực tiếp thắn, thực hiện anh ko mến. Vậy mang đến tôi van nài lỗi.”
“Thật đi ra... Chúng tớ rất có thể thực hiện các bạn, đương nhiên, nếu như anh ko ưng thì... ko cần thiết miễn chống.”
Tả Ý lắp đặt bắp trình bày một tràng.
Dương Vọng Kiệt tất yếu làm rõ.
Sau vài ba phen xúc tiếp, anh mới mẻ phân phát hiện nay cô nhỏ bé này thiệt sự chỉ coi anh là các bạn, nhường nhịn như quan hệ này vĩnh viễn sẽ không còn gửi biến chuyển. điều đặc biệt là phen ở tiệc cưới, anh kể từ xa vời nhận ra rất rõ ràng ràng.
Lệ Trạch Lương so với cô ko tầm thông thường.
Anh vẫn cảm nhận thấy Tả Ý đối xử đặc biệt sống động và điềm tĩnh, ko nên là cô nàng hoặc quan ngại ngùng. Nhưng trước mặt mũi Lệ Trạch Lương lại không giống, cô rất có thể vì như thế một động tác hoặc một lời nói lơ đãng của những người con trai này mà mặt mũi đỏ lòm tai hồng.
Có thỉnh thoảng vô căn nhà ko tỏ, ngoài ngõ đang được tường, hoặc ngoài cuộc tươi tắn, vô cuộc u say sưa.
May tuy nhiên, từ thời điểm ngày trước tiên thân quen biết Tả Ý đã và đang phân tích ràng thành phẩm với anh, nên khi ấy anh ko không dễ chịu là bao, chỉ mơ hồ nước đem phần tiếc nuối.
Trong tiệc cưới, nàng dâu phụ sát bên đùng một cái trình bày với anh, “Anh là Dương Vọng Kiệt? Anh trai em ấy, cứ ở trước mặt mũi em nhắc anh hoài.”
Dương Vọng Kiệt nom cô nàng nhỏ trước mặt mũi, mới mẻ lưu giữ đi ra cô đó là em gái của chú ấy rể Doãn Tiêu, Doãn Tiếu Mi. Khi cô mỉm cười đặc biệt lắng đọng, không tồn tại vẻ phách lối của bao nhiêu cô tè thư căn nhà nhiều. Có lẽ vì như thế việc thực hiện ăn của Doãn gia bao nhiêu năm mới đây mới mẻ vừa phải sắc nét, nên nhị đồng đội căn nhà này đều ko nhiễm loại tính tai ngược kiêu ngạo.
Tiếu Mi, Tiếu Mi, thương hiệu giống như người, khi ấy Dương Vọng Kiệt đang được suy nghĩ vậy.
cdcd
Chiều ni Dương Vọng Kiệt ngủ trong nhà, đột có được điện thoại cảm ứng của Doãn Tiếu Mi.
“Anh Dương, đồng đội với Hiểu Nguyệt mua sắm nhị vé coi phim tuy nhiên không thích cút coi, anh cút với em nha?”
Anh là kẻ trưởng thành và cứng cáp, cũng biết điều mời mọc như vô tình này của Doãn Tiếu Mi đem ý ra làm sao. Anh nói: “Được. Nhưng về sau gọi anh Vọng Kiệt là được.”
Xem xong xuôi phim, Doãn Tiếu Mi ồn ào bảo đói bụng, yêu cầu cút ăn lót bụng. Hai người tới quán cà vừa phải ngồi xuống, anh ngay tắp lự thấy Thẩm Tả Ý kể từ vô rời khỏi.
Thẩm Tả Ý cũng đồng thời thấy anh.
“Dương Vọng Kiệt.” Tả Ý đứng lại xin chào anh.
Tiên sinh sát bên cũng nhã nhặn gật đầu.
Anh vực lên xin chào lại.
Dương Vọng Kiệt ko biết người này đó là ai, Tả Ý cũng ko lăm le trình làng bọn họ cùng nhau. Nên anh ko không đủ can đảm tuỳ tiện hợp tác, chỉ gật đầu.
Tả Ý nhìn qua Doãn Tiếu Mi, trợn tròn xoe đôi mắt, mỉm cười hì hì hạ giọng căn vặn Dương Vọng Kiệt: “Bạn gái hả?”
Dương Vọng Kiệt mỉm cười mỉm cười, chẳng trình bày chẳng rằng.
Chốc lát sau, nhị người Tả Ý từ từ khuất hẳn ngoài tầm đôi mắt Dương Vọng Kiệt.
“Cái cô này tuồng như em bắt gặp qua loa rồi.” Doãn Tiếu Mi cau ngươi.
“Em chắc hẳn rằng bắt gặp rồi, ngày cưới của đồng đội cô ấy cũng cho tới.” Dương Vọng Kiệt nhắc cô, phần sau anh hội tụ lại ko trình bày, là anh fake cô ấy cho tới.
“À” Doãn Tiếu Mi thức tỉnh, “Anh trình bày em mới mẻ lưu giữ, khi cơ cô ấy ngồi kế tiếp Lệ Trạch Lương đúng không nhỉ. Em với Hiểu Nguyệt còn vì vậy tuy nhiên buôn dưa lê cả buổi trời.”
“Hai cô buôn dưa lê gì người tớ vậy?” Dương Vọng Kiệt tò mò mẫm.
“Chuyện riêng biệt phụ nữ giới cùng nhau,” Doãn Tiếu Mi cố ý cong môi, “Không trình bày anh biết.”
“Hai cô thân thiện nhau vượt lên trước nhỉ.” Hiếm thấy.
“Tất nhiên rồi, chị dâu là vì em trình làng mang đến anh trai chứ ai? Chuyện này anh chắc hẳn rằng là ko biết.”
...
...
Hai người bọn họ anh một câu em một câu, đem chủ đề vừa phải rồi về Thẩm Tả Ý vứt cút thiệt xa vời.
Bất ngờ, sau cuối Doãn Tiếu Mi lại thì âm thầm suy tư: “Nhưng tuy nhiên, em cảm nhận thấy cô ấy đặc biệt thân quen, trừ phen bắt gặp trong thời gian ngày cưới của anh ý còn bắt gặp ở ở đâu đó nữa.”
Lời này sẽ không được Dương Vọng Kiệt để ý cho tới.
cdcd
Mấy ngày sau, Tả Ý trong nhà coi phỏng vấn anh hùng, là tiết mục ưa mến của cô ấy, người dẫn lịch trình luôn luôn căn vặn những câu đặc biệt sắc và nhọn, đặc biệt không nhiều bận tâm cho tới mặt mũi mũi người được phỏng vấn, thực hiện cho những người tớ đặc biệt lúng túng. Có một phen, người được phỏng vấn khó chịu quăng quật về tức thì bên trên ngôi trường cù.
Nhưng cũng vì vậy tuy nhiên tỷ suất người coi càng tăng ngày một nhiều.
Sau cơ ko biết mạo phạm người nào là, không hề thẳng nữa, tuy nhiên sau đó 1 ngày được chỉnh sửa lại mới mẻ lên TV.
Lúc Tả Ý thấy Chiêm Đông Quyến xuất hiện nay ở ngôi trường cù, ngồi đối lập người dẫn lịch trình, cô ngạc nhiên phanh rộng lớn mắt: thương hiệu này sẽ không kiêng dè bị sượng mặt mũi sao.
Không khí lúc đầu kha khá hoà nhã. Người dẫn lịch trình trình bày toàn điều hoặc ho tưng bốc Chiêm Đông Quyến.
Sau cơ, lịch trình từ từ lộ phiên bản tính.
Người dẫn lịch trình hỏi: “Chiêm tổng, Cửa Hàng chúng tôi đều đã biết ngài nhận CP của Đông Chính kể từ phụ thân bản thân.”
Chiêm Đông Quyến thản nhiên trả lời: “Phải.”
“Sau khi ngài tiêu thụ, đang được tổ chức hàng loạt sửa thay đổi Đông Chính, nghe trình bày hành vi cơ thực hiện nhiều người đóng cổ phần bất mãn?”
Chiêm Đông Quyến nói: “Mỗi một quyết sách và sửa thay đổi quy lăm le cần thiết Cửa Hàng chúng tôi đều trải qua ra quyết định của ban giám đốc, anh trình bày bất mãn tôi ko biết rõ ràng là chỉ việc gì.” Chiêm Đông Quyến mỉm cười, “Nhưng mang 1 vài ba điểm nên quá nhận, tôi ko nên tờ 100 tệ đỏ lòm chói, ko thể nào là thực hiện mang đến người nào cũng mến được.”
Nghe cho tới cơ, Tả Ý đang được ở vô toilet súc mồm đang được phun không còn cả họng nước trên tấm gương.
Trong đôi mắt cô vẫn cảm nhận thấy người này thiệt ngu ngốc, thế ra ko biết chính thức kể từ lúc nào, anh đang được học tập được cỗ dáng vẻ fake hoạt như yêu quái này rồi.
Giờ tự khắc này Dương Vọng Kiệt trong nhà cũng coi tiết mục này. Anh tớ đó là Chiêm Đông Quyến? Anh mới mẻ phân phát hiện nay thì ra người con trai sát bên Tả Ý tối này đó là anh hùng cỡ nào là.
Anh ko ngoài thở nhiều năm rền rĩ. Nếu Thẩm Tả Ý và Lệ Trạch Lương phen này đó là trùng khớp, vậy sự xuất hiện nay của Chiêm Đông Quyến đã cho thấy cô ấy cũng ko nên là kẻ đơn giản và giản dị.
Nghĩ cho tới thế, anh cũng không tồn tại ý suy nghĩ ngông cuồng nữa.
Xem tiết mục này còn tồn tại một người không giống tuy nhiên Tả Ý quan hoài nữa.
Lệ Trạch Lương thay đổi kênh, dụi tắt mẩu dung dịch vô gạt tàn, thiệt lâu ko trình bày giờ đồng hồ nào là.
2.
Xem thêm: truyện ngôn tình cổ trang
“Chiêm Đông Quyến cút kể từ khi nào?” Anh tĩnh lặng một khi mới mẻ căn vặn.
“Xế chiều ngày hôm qua.” Tiếp theo đòi, Tiết Kỳ Quy fake tờ giấy tờ mang đến Lệ Trạch Lương, “Đây là những người dân anh tớ đang được bắt gặp bao nhiêu ngày qua loa, và một không nhiều cụ thể.”
Lệ Trạch Lương vắt lên phát âm sơ qua loa một lượt.
Tiết Kỳ Quy nói: “Chỉ cần thiết tất cả chúng ta kéo dãn thời hạn, e là mặt mũi tập đoàn lớn Đông Chính đem thế nào thì cũng ngồi ko yên tĩnh. Công trình của mình kéo dãn một ngày là thiệt kiêng dè rộng lớn mươi vạn. phường bọn họ nếu như cứ nhằm kéo dãn, một phân chi phí cũng mò mẫm ko đi ra. Nên coi đi ra tất cả chúng ta chắc hẳn rằng rồi, van nài Lệ tiên sinh yên tĩnh tâm”
“Có điều,” Tiết Kỳ Quy bổ sung cập nhật, “Mấy thời nay Chiêm Đông Quyến cho tới thành phố Hồ Chí Minh A đi đi lại lại kha khá nhiều, anh cũng coi phiên bản list cơ rồi, chỉ e khi ấy mặt mũi cơ quan chỉ đạo của chính phủ làm cho áp lực đè nén mang đến tất cả chúng ta.”
“Tôi biết chừng đỗi.”
“Còn nữa, đó là loại phen trước anh ham muốn tôi khảo sát.” Nói rồi, Tiết Kỳ Quy fake mang đến Lệ Trạch Lương một số trong những sách vở và giấy tờ.
Anh bắt bên trên tay, lật coi rất rất lâu.
“Nếu không hề gì nữa, tôi cút trước nhé?” Tiết Kỳ Quy căn vặn.
“Ừ.” Lệ Trạch Lương nhằm sách vở và giấy tờ xuống, cho tới trước hành lang cửa số liếc mắt nom, ko biết đem nghe đối phương rỉ tai với anh hay là không, tuy nhiên chẳng trình bày năng gì.
Chờ khi Tiết Kỳ Quy tách ngoài căn nhà tuy nhiên anh vẫn đứng cơ, cả đầu cũng ko quay trở về. Bình thông thường bọn họ cũng biết cá tính anh, nom thân quen rồi không hề kiêng dè nữa.
Để tiện mang đến việc làm Lệ Trạch Lương sinh sống 1 mình ở quần thể căn nhà trọ vô nội thành của thành phố, thường ngày đem người cho tới thu vén chống, còn sót lại đặc biệt không nhiều người tới lui. thường thì công ty lớn đem người cho tới mò mẫm anh, còn người thực hiện thêm thắt là vì tè Lâm phụ trách móc nên thỉnh phảng phất tè Lâm cũng cho tới đánh giá.
Anh vẫn đứng trước bức vách thuỷ tinh anh vô phòng tiếp khách, nom xuống xa vời xa vời, thu không còn cảnh tối toàn thành phố Hồ Chí Minh vô tầm đôi mắt. Ánh sáng sủa rực rỡ tỏa nắng sặc sỡ thắp sáng đôi mắt anh. Anh quay trở về mò mẫm rượu, khi xối được nửa ly đột ngừng lại, yên ắng tâm lý, nếu như trên đây đúng là ly rượu độc, đem nên anh cũng tiếp tục hạnh phúc gật đầu ko. Nghĩ thế, anh đột tức tức giận, ném mạnh ly rượu vô góc tường.
Ly rượu “choang──” vỡ tan tành vô nháy đôi mắt, miểng văng đi ra mọi chỗ.
Anh nom chằm chằm miếng vụn thuỷ tinh anh rải rác rưởi, nom một khi thiệt lâu.
Cuối nằm trong ko biết tự mệt rũ rời hoặc tự tâm lý đang được ổn định lăm le, anh lờ đờ rãi ngồi xuống sofa, khoé mồm teo rúm đột lắc lắc, mỉm cười thiệt thê lương lậu.
cdcd
Mấy thời nay, Tả Ý sử dụng toàn cỗ thời hạn rảnh nhằm tăng ca, vì như thế ham muốn kiểm tra kết hoạch liên minh với tập đoàn lớn Đông Chính. Cô ko nên là kẻ vô giới nên nên coi thật nhiều tư liệu, thức bao nhiêu tối, mới mẻ phân tách được đầy đủ loại thiệt rộng lớn vô vụ vịnh Lam Điền tuy nhiên Chiêm thị ham muốn liên minh còn Lệ thị lại ham muốn thu mua sắm.
Cô không chỉ là đơn giản và giản dị ham muốn coi toàn cỗ chủ kiến của Lệ thị, mà còn phải ham muốn nhằm Lệ Trạch Lương hoặc Tiết Kỳ Quy biết, ko nên chỉ thu mua sắm vịnh Lam Điền mới mẻ chiếm được quyền lợi lớn số 1 mang đến Lệ thị.
Lần trước cô mang đến Tiết Kỳ Quy coi, Tiết Kỳ Quy vắt phát âm đặc biệt cảnh giác, mới mẻ nói: “Luật sư Thẩm, trình bày thiệt là cô viết lách ko sai. Nhưng chuyện này sẽ không nằm trong phạm vi việc làm của cô ấy, không chỉ có vậy Lệ tiên sinh đang được trình bày rất rõ ràng ràng, Cửa Hàng chúng tôi ko thể trái khoáy ý anh ấy.” Lập tức trả lại sách vở và giấy tờ mang đến Tả Ý.
Trong buổi họp phẳng phiu dự trù thu mua sắm vịnh Lam Điền, cho tới lượt Tả Ý tuyên bố, trợ lý hỏi: “Luật sư Thẩm, cô đem gì cần thiết tuyên bố sao?”
Cô nói: “Nếu như kéo dãn với tập đoàn lớn Đông Chính, cũng tiếp tục tác động cho tới Lệ thị. Hơn nữa nếu như mua sắm vịnh Lam Điền, việc tịch thu vốn liếng của tất cả chúng ta tiếp tục bắt gặp trở quan ngại, tất yếu cũng tiếp tục tác động cho tới những khuôn khổ góp vốn đầu tư không giống nhất là công trình xây dựng biệt viện Quan Lan. Không biết Lệ tiên sinh đem suy xét cho tới không?”
Mọi người thấp thỏm hóng Lệ Trạch Lương vấn đáp.
Lệ Trạch Lương nom sang trọng Tiết Kỳ Quy: “Giám đốc Tiết, tôi không thích những tuyên bố loại này xuất hiện nay vô buổi họp của tôi đợt tiếp nhữa.” Âm thanh cơ vô chống họp to lớn thiệt vô trẻo.
Sau cơm trưa, Tả Ý quá cơ hội không nhiều người tương hỗ chạy xuống tầng 23 fake tư liệu. Từ không ở gần mặt mũi này hiên chạy Tả Ý nhận ra Lệ Trạch Lương. Anh bó tay trước vùng ngực, đứng ở cửa ngõ nghe cai quản lí chống sale rỉ tai. Bình thông thường anh chỉ đem áo sơ-mi White bên phía trong, ống tay áo khá vén lên, nên thấy được đồng hồ thời trang treo bên trên tay.
“Lệ tiên sinh, tôi đem chuyện cần thiết bắt gặp anh.” Tả Ý khách hàng sáo.
“Cô vô trước hóng tôi.” Anh gật đầu.
Chờ đến thời điểm Lệ Trạch Lương xong xuôi việc cút vô, Tả Ý nhằm report lên bàn anh, nói: “Tôi cảm nhận thấy ý kiến đề xuất này trọn vẹn chất lượng mang đến Lệ thị, tôi đang được vất vả viết lách bao nhiêu ngày, hòng Lệ tiên sinh liếc qua một ít.”
Lệ Trạch Lương hỏi: “Ý của cô ấy là cô vất vả viết lách những bao nhiêu ngày?”
Tả Ý tưởng thái chừng của anh ý đang được hoà đình, cuống quýt vàng gật đầu.
Anh nhướn ngươi, tay trái khoáy vắt luyện report, sau đó──ném vô giỏ rác rưởi kế tiếp mặt mũi.
“Cô đem trách móc nhiệm của cô ấy, tôi ko vung chi phí mời mọc cô về nhằm thao tác làm việc này.”
Tả Ý cắm chặt răng, “Lệ tiên sinh, van nài anh tôn trọng người không giống một ít. Nếu...”
“Luật sư Thẩm!” Lệ Trạch Lương ngắt điều cô, “Xin cô cũng tôn trọng tôi một ít.”
Nếu chuyện đang đi vào nước này, Tả Ý ko tiện trình bày thêm thắt gì nữa.
Vài ngày sau, Tả Ý cho tới buổi họp, ko ngờ trợ lí của Tiết Kỳ Quy ngăn cô lại.
“Xin lỗi trạng sư Thẩm, Lệ tiên sinh đang được dặn dò giám đốc Tiết, trong tương lai chỉ việc là buổi họp đem tương quan cho tới tập đoàn lớn Đông Chính cô đều ko cần thiết nhập cuộc.”
Tả Ý nghe xong xuôi ko cảm nhận thấy vượt lên trước ngạc nhiên, chỉ nói: “Tôi cho tới mò mẫm Lệ tiên sinh.”
“Lệ tiên sinh không tồn tại ở trên đây.”
Mười phút sau, Tả Ý mò mẫm cho tới văn chống Lệ Trạch Lương.
“Lệ tiên sinh, tôi ko rõ ràng vì như thế sao ko mang đến tôi nhúng tay vô.”
“Cô ham muốn trình bày gì?” Lệ Trạch Lương cắm cúi coi tư liệu, ko ngửng lên căn vặn.
“Vẫn là sự việc vịnh Lam Điền, nếu như Đường Kiều đang được phụ trách móc, vì như thế sao anh gạt tôi ra bên ngoài.” Tả Ý trình bày.
Lệ Trạch Lương phụ thuộc vào sống lưng ghế, “Đây là ra quyết định của công ty lớn, tôi không tồn tại nhiệm vụ phân tích và lý giải với cô.”
“Vậy mời mọc tôi cho tới thực hiện gì? Nếu anh cảm nhận thấy tôi thao tác làm việc ko thích hợp chẳng thà nhằm tôi về lại Đường Kiều.” Cô trình bày một khá.
Lệ Trạch Lương rét mướt lùng liếc thư kí Lâm bất lực sau sống lưng Tả Ý. Tiểu Lâm biết điều rời khỏi.
“Luật sư Thẩm, bất kể trong tương lai cô đem thao tác làm việc ở Lệ thị hay là không, mời mọc cô gõ cửa ngõ rồi hãy vô.”
Rõ ràng, vừa phải rồi Tả Ý xông trực tiếp vô.
Đợi tè Lâm ra bên ngoài ngừng hoạt động xong xuôi, Lệ Trạch Lương mời mọc Tả Ý ngồi xuống, rồi trình bày tiếp: “Cô căn vặn tôi vì như thế sao ko mang đến cô nhúng tay vô, tôi cũng thiệt ham muốn căn vặn, vì như thế sao tôi nên nhằm một người dân có mối quan hệ cá thể với đối phương nhúng vào? Cô ham muốn ra sao? Giúp các bạn ko tiếc bất kể gì ư? Tôi ko tin cẩn khi cô còn ở Đường Kiều, Kiều Hàm Mẫn đang được dạy dỗ cô như vậy? Cô vì như thế tập đoàn lớn Đông Chính tuy nhiên xa xăm ca tụng ngợi không ít, plan cơ của cô ấy là viết lách vì như thế Lệ thị, hay những viết lách vì như thế Đông Chính? Lần trước tôi chỉ nghe tuy nhiên không nói, tuy nhiên mà──Thẩm Tả Ý cô được đằng chân lân đằng đầu. Trong Lệ thị không có ai dám ngang nhiên kháng đối tôi, tuy nhiên cô lại dám. Chỉ cần thiết chuyện tôi trình bày ko, người vô Lệ thị không có ai dám trình bày nửa câu, tuy nhiên Thẩm Tả Ý cô dám. Thẩm Tả Ý, tôi căn vặn cô, cô vượt lên trước xứng đáng như vậy trước mặt mũi tôi, rốt viên là cậy vô loại gì?”
Anh mắng một khá không ngừng nghỉ, vận tốc càng trình bày càng thời gian nhanh, tiếng nói nhuốm vẻ khó chịu, tuy nhiên cho tới câu sau cuối “Rốt cục” thì lại ngưng trệ.
Tả Ý tức thời cảm nhận thấy bản thân đuối lí, tuỳ tiện đáp: “Tôi cậy vô loại gì?”
“Chẳng qua loa là cậy vô tôi xử sự với cô không giống với người xem, tuy nhiên cô tự động cho rằng Lệ Trạch Lương này mến cô!”
Tả Ý nghe tuy nhiên ngẩn người, tiếp sau đó mặt mũi không hề chút tiết, “Tôi không tồn tại.”
“Cô nhằm tay lên ngực tự động căn vặn bản thân coi, cô đem ở đâu ko có?” Lệ Trạch Lương nổi nóng.
Môi cô hé đi ra, ham muốn chối cãi gì cơ tuy nhiên ko trình bày. Hai người cứ thế giằng teo.
Một lát sau, Tả Ý mới mẻ lờ đờ rãi nói: “Bạn bè đang được bắt gặp trở ngại đi ra tay giúp sức là chuyện thông thường tình của loài người. Huống hồ nước liên minh vụ vịnh Lam Điền, bất kể là với Lệ thị hoặc tập đoàn lớn Đông Chính cả nhị đều phải sở hữu lợi, tuy nhiên tôi không hiểu nhiều vì như thế sao Lệ tiên sinh cứ nhất mực yêu cầu nuốt hoàn toàn vịnh Lam Điền. Tôi là kẻ ngang bướng kể từ nhỏ, đậm cá tính khá nóng tính, đem chạm chạm cho tới ở đâu của Lệ tiên sinh cũng chính là lẽ ngẫu nhiên, vô cùng ko nên tự ý suy nghĩ trèo cao. Nếu Lệ tiên sinh hiểu nhầm, van nài anh cảm thông.”
Tả Ý điềm tĩnh trình bày xong xuôi điều ham muốn trình bày, thì ko trình bày gì với anh thêm thắt, đơn thuần giọng điệu đang được ra quyết định ngày mai sẽ không còn cho tới trên đây thực hiện nữa.
Lệ Trạch Lương nghe xong xuôi nhắm đôi mắt lại, vừa phải gật đầu vừa phải trình bày liên tiếp tía chữ: “Tốt, chất lượng, chất lượng. Nếu đang được vậy, ko tự tôi tiếp tục thể theo đòi ý ham muốn của cô ấy.” Anh nom cô, trình bày tiếp: “Thẩm Tả Ý, tất cả chúng ta thanh toán cút.”
Tả Ý ko đáp, hóng anh trình bày tiếp.
Anh nói: “Kế hoạch vịnh Lam Điền liên minh với Chiêm Đông Quyến, tôi đồng ý.” Sau cơ giới hạn một thời gian. “Nhưng cô nên sử dụng chủ yếu phiên bản thân thiện bản thân thay đổi lấy.”
Tả Ý vụt đứng lên, “Lệ... tiên sinh, anh!”
Lệ Trạch Lương nói: “Tôi ko trình bày đùa. Hạng mục này, nếu như tôi liên minh với phía Đông Chính, tiếp tục góp vốn đầu tư năm triệu. Luật sư Thẩm, không lẽ năm triệu ko đầy đủ mang đến cô hạ mình?” Anh còn trình bày, “Hơn nữa Chiêm Đông Quyến hiện nay ở Chiêm thị đang được ở cảnh nước sôi lửa phỏng, khuôn khổ này nếu như bàn luận ko xong xuôi, có lẽ rằng vắt cự ko bao nhiêu ngày là bị người đóng cổ phần hất xuống. Cô ko nên ko biết xuất thân thiện của anh ý tớ, nếu như thế chỉ e ở Chiêm gia ko ngóc đầu lên nổi. Không nên cô luôn luôn mồm ham muốn gom sao, chỉ một chút phiền toái này cô cũng ko thực hiện sao?”
Lúc rỉ tai, cơn tức giận vừa phải rồi xuất hiện nay bên trên mặt mũi anh đang được trọn vẹn ko thấy vết tích, nhường nhịn như đang được Phục hồi lại một Lệ Trạch Lương kiêu ngạo của ngày thông thường.
“Nếu tôi phủ nhận thì sao?” Tả Ý rét mướt lùng căn vặn.
“Cô tiếp tục nên đồng ý. Bởi vì như thế cô biết, bất kể Chiêm Đông Quyến hoặc Đường Kiều cô quan hoài, chỉ việc tôi trở tay là đem thế hất bọn họ xuống địa ngục.” Vẻ mặt mũi hiện nay của Lệ Trạch Lương, như đang được nói đến việc một chuyện thông thường chẳng chút cần thiết. Anh lại nói: “Hơn nữa, Chiêm Đông Quyến tuy nhiên té, Tạ Minh Hạo cũng tiếp tục té theo đòi. Vậy cô trình bày coi, tiếp theo chị cô nên làm thế nào đây?”
Tả Ý đùng một cái trừng đôi mắt nom anh, “Anh cho những người khảo sát tôi?”
“Vấn đề này sẽ không nằm trong chủ đề tất cả chúng ta bàn luận.” Lệ Trạch Lương trọn vẹn không thích vấn đáp cô.
Tả Ý siết chặt bắt tay cho tới nỗi nhen ngón trắng tay bệch, may tuy nhiên cô ko nhằm móng tay nhiều năm tự ko chắc chắn là đang được gãy móng. Lúc lâu sau bắt tay mới mẻ thả đi ra.
“Lát nữa, tôi tiếp tục bảo thư kí Lâm fake chìa khoá và địa điểm căn hộ chung cư, tối ni sư gửi cho tới, hợp ý đồng ngay thức thì đem hiệu lực thực thi.” Lệ Trạch Lương trình bày.
“Vậy van nài Lệ tiên sinh mang đến tôi cả gan dạ căn vặn một câu, hợp ý đồng lúc nào mới mẻ chấm dứt?”
Lệ Trạch Lương mỉm mỉm cười, “Chờ cho tới khi tôi ngán.”
Xem thêm: truyện phục ưng
Sau khi Tả Ý cút rồi, nụ mỉm cười của Lệ Trạch Lương mất tích, vắt viết lách coi tiếp tư liệu vừa phải rồi. Không ngờ nom hồi lâu tuy nhiên ko phát âm được chữ nào là, anh bực bản thân, ném tư liệu lên bàn, mệt rũ rời dựa sống lưng vô ghế nhắm nghiền đôi mắt.
Tầng này của anh ý đặc biệt không nhiều người tới lui, vì như thế biết anh mến yên tĩnh tĩnh, nên đi đi lại lại rỉ tai thường rất cảnh giác. Lúc bấy giờ, Tả Ý vừa phải cút căn chống cũng trở thành vô nằm trong yên tĩnh tĩnh, chỉ mất giờ đồng hồ tích tắc đều đều của đồng hồ thời trang treo tường, rồi đột “rắc──”, cây viết lách bên trên tay anh gãy thực hiện song.
Anh ko thể tưởng tượng được, bản thân tuy nhiên cũng thực hiện đi ra chuyện ngu xuẩn cho tới vậy.
Bình luận