Một tiếng động rất rộng lớn của giờ đồng hồ chuông địa hình vang lên, kéo Trịnh Vỹ đang được tâm lý miên man về với thực bên trên, rồi dần dần gửi sự xem xét sang trọng người ở kề bên.
Diệp Chính Thần lấy điện thoại cảm ứng thông minh rời khỏi, coi thông thoáng qua chuyện cái brand name hiện trên screen, khuôn mặt ko chút biểu cảm này trả điện thoại cảm ứng thông minh về địa điểm cũ.
Bạn đang xem: diệp chính thần
Sau một phút tạm ngưng, giờ đồng hồ chuông điện thoại cảm ứng thông minh lại vang lên chuyến loại nhì, vô không khí thu nhỏ, giờ đồng hồ chuông vô nằm trong rộng lớn, Trịnh Vỹ ko thể nhịn được nhưng mà xoa lỗ tai đề nghị: "Nếu cậu không sở hữu và nhận điện thoại cảm ứng thông minh, Chắn chắn lỗ tai tôi nghễnh ngãng tổn thất."
Diệp Chính Thần giá buốt lùng liếc Trịnh Vỹ một chiếc, ngón tay bịa đặt bên trên screen trượt nhẹ nhàng, bịa đặt điện thoại cảm ứng thông minh mặt mày tai: "Có việc gì sao?"
"Ngày mai là sinh nhật tía em." Phong cơ hội thủ thỉ của Dụ Nhân trước giờ vẫn vì vậy, cô chỉ phát biểu 1/2, 1/2 còn sót lại cô minh bạch mong muốn người nghe tự động hiểu.
Day day trán, suy tư một thời gian, Diệp Chính Thần nói: "Ngày mai tôi đem việc bận rồi, không tồn tại thời hạn rảnh."
"Quà tặng..."
"Tôi biết rồi."
Diệp Chính Thần suy nghĩ Dụ Nhân đang được nhắc nhở bản thân, tiếp sau đó Dụ Nhân còn nói: "Bố em phát biểu ông ấy đặc biệt quí tu rượu được dìm tía mươi năm của ông Bạch, anh đem biết điểm này cung cấp không?"
"Uhm."
"Buổi tối em qua chuyện lấy."
"Cũng được."
Không đem lấy một lời nói quá Diệp Chính Thần tức tốc dập điện thoại cảm ứng thông minh.
Mặc mặc dù chỉ vô tình nghe trộm, tuy nhiên vì như thế không khí đóng góp kín tạo cho cuộc hội thoại rất dễ dàng lọt được vào lỗ tai đem năng lực nghe tốt nhất của Trịnh Vỹ.
"Ba mươi năm của Ông Bạch? Thầy phu nhân cậu thiệt khó khăn hầu hạ!" Trịnh Vỹ cố ý phát biểu nhì chữ "bố vợ" vô nằm trong rõ nét.
Diệp Chính Thần giá buốt lùng liếc Trịnh Vỹ một chiếc, ko phát biểu gì, góc nhìn chuyển sang làn đường khác quan sát về điểm đem bóng hình xinh đẹp nhất chuẩn bị bặt tăm ở góc cạnh lối.
Không đạt được hiệu suất cao như yêu cầu, Trịnh Vỹ kế tiếp trêu trọc người này đó: "Khi này cậu đem thời hạn rảnh thì đem Diệp phu nhân bám theo họp mặt mày chuồn, đang được lâu rồi anh ko bắt gặp cô ấy, cứ tưởng cô ấy..."
Một góc nhìn giá rét hấp thụ vào người Trịnh Vỹ, còn giá buốt hơn hết tảng băng ngàn năm.
"Anh còn phát biểu thêm 1 chữ này nữa, em tiếp tục ném anh xuống xe cộ."
"Anh phía trên đơn thuần vô nằm trong tò mò mẫm, ko biết bọn họ đang được người sử dụng cách thức gì nhằm tạo cho cậu ký thương hiệu vô phiên bản thỏa thuận hợp tác hôn nhân gia đình..."
Trịnh Vỹ không những giản đơn trêu chọc người này cơ nữa, nhưng mà anh còn kỳ vọng hoàn toàn có thể nghe được đáp án kể từ mồm Diệp Chính Thần, hoặc trúng hoặc ko.
Mà cậu ấy, thà bị tiêu diệt cũng ko phát biểu nửa điều.
Đối với yếu tố này, Trịnh Vỹ ngược thực đang được tâm lý cả trăm chuyến cũng ko thể này phân tích và lý giải được. Làm bạn bè đang được rộng lớn nhì mươi năm, tính cơ hội của Diệp Chính Thần anh nắm rõ nhất, thà bị tiêu diệt chứ không cần Chịu khuất phục. cũng có thể tạo cho cậu ấy cưới một người phụ phái đẹp cậu ấy ko yêu thương, nước ngoài trừ việc lấy cậu ấy rời khỏi tiến công trở nên kẻ ngốc.
Đạp ga thiệt mạnh, con xe gan góc bức tốc, lao trực tiếp về phần bên trước.
Lo lắng cho tới phiên bản thân thuộc vì như thế mặc dù sao cũng chính là nam nhi duy nhất vô mái ấm gia đình, vẫn ko cưới phu nhân, đem con cái nối dõi, Trịnh Vỹ đành cần tạm dừng đúng vào khi, thay cho thay đổi đề tài: "Vị hít phu của những người tình cũ, cậu mong muốn tôi xử lý thế nào?"
Dễ nhận biết, vấn đề này đặc biệt đem mức độ thú vị, Diệp Chính Thần tức tốc nói: "Anh tung rời khỏi một ít thông tin, bảo rằng hắn đang được quá nhận đem nhập cuộc phân tách số chi phí tham lam dù, tối thiểu cũng sẽ ảnh hưởng phán sáu hoặc bảy năm tù."
"Sáu hoặc bảy năm?" Trịnh Vỹ như hiểu rời khỏi ý vật dụng sâu sắc xa vời của Diệp Chính Thần: "Cậu mong muốn cô ấy cho tới cầu nài cậu?"
Khóe môi Diệp Chính Thần lắc nhẹ nhàng, phát biểu một câu đem hàm ý đặc biệt sâu sắc xa: "Đương nhiên, một chuyến làm thế nào đầy đủ..."
***
Hơn tám giờ tối, Diệp Chính Thần chũm nhì bình rượu về bên điểm ở cũ.
Lúc vừa phải mới mẻ về nước, việc cần thiết thực hiện thật nhiều, không tồn tại thời hạn nhằm mò mẫm căn nhà mới mẻ vì vậy trước lúc xuất nước ngoài, tía anh trong thời điểm tạm thời mua sắm cho tới anh 1 căn hộ. Lúc cơ, vô phạm vi xung xung quanh, đấy là tòa nhà cao tầng liền kề hoành tráng ở một mình 1 mình, tuy nhiên chỉ vô một thời hạn ngắn ngủn, điểm phía trên đang được chìm trong vô số tòa căn nhà cao tầng liền kề xung xung quanh.
Anh lao vào cửa ngõ, buông khóa xe xuống, bật đèn sáng, thuận tay bịa đặt nhì bình rượu cạnh góc cửa ngõ, toá áo khoác bên ngoài ngoài, treo lên.
Ba căn chống vô một không khí, tuy vậy được kiến thiết bám theo phong thái thượng cổ, đem chút đơn điệu, tuy nhiên căn chống của anh ý vẫn thật sạch như cũ này là thói thân quen nhiều năm không bao giờ thay đổi được.
Đi cho tới mặt mày hành lang cửa số, một sản phẩm khả năng chiếu sáng nhiều sắc tố thu vô tầm đôi mắt anh. Có lẽ là ở quốc tế đang được lâu, mặc dù phát triển ở TP.HCM này tuy nhiên anh vẫn cảm nhận thấy đem chút xa vời kỳ lạ, không thể trông thấy đại viện trầm lặng năm xưa, cũng không thể trông thấy những vùng rộng lớn blue color lá cây sinh sống động
Rất nhiều ký ức đã biết thành vùi lấp vô trí ghi nhớ lại xuất hiện.
Anh tự nhiên ghi nhớ cho tới tòa nhà trọ thấp bé nhỏ ở Osaka, ghi nhớ cho tới rất đông người chúng ta chất lượng tốt, còn tồn tại cây anh móc romantic ngoài ban công...
Khi đem bão, hoa anh móc lại rơi rải ăm ắp bên trên ban công...
Một năm cơ, cũng vô mùa cơ... cánh hoa bị bão mưa thổi tung cất cánh, còn tồn tại một người, đem tình thương mặc dù ngắn ngủn ngủi tuy nhiên lại vô nằm trong rực rỡ tỏa nắng.
Ba năm vừa qua, anh thường ngày đều mong đợi thời hạn trôi qua chuyện thiệt nhanh chóng, mong đợi tích tắc anh được Phục hồi lại sự tự tại. cũng có thể tưởng tượng được khi đó anh tiếp tục uy lực bắt lấy tay cô, uy lực ôm cô vô lồng ngực và phát biểu với cô rằng: Anh ghi nhớ cô cho tới nhường nhịn này, anh đem từng nào điều khó khăn phát biểu.
Nhưng nhưng mà, thời hạn sẽ không còn thể này trở lại được nữa, tình thân cũng cũng sẽ không còn...
Cho mặc dù anh hoàn toàn có thể bắt lấy tay cô, hoàn toàn có thể ôm cô vô lồng ngực, mặc dầu anh hoàn toàn có thể nằm trong cô lên nệm, rồi phát biểu câu "anh ghi nhớ em", thì toàn bộ giờ đó cũng không có gì chân thành và ý nghĩa gì nữa....
...
Xem thêm: sau trọng sinh ta đem phu quân sủng tận trời
Chuông cửa ngõ vang lên, Diệp Chính Thần giơ tay kéo bức rèm cửa ngõ, thua cuộc những ngọn đèn bên phía ngoài.
Mở cửa ngõ rời khỏi, bên phía ngoài cửa ngõ là Dụ Nhân đang ăn mặc một cỗ váy kiểu dáng ngắn color tím sậm bó sát vùng eo thon, vô nằm trong lịch sự và trang nhã và cao quý.
"Tiểu Ngũ chỉ cho tới nhì bình." Diệp Chính Thần phát biểu xong xuôi ngay lập tức cúi người chũm bình rượu đem tới Dụ Nhân. Dáng người anh cao ngất đứng lạng lẽ trước cửa ngõ, trọn vẹn không tồn tại tín hiệu tách sang trọng một phía.
Dụ Nhân ko biết Tiểu Ngũ này này là ai đó đã tặng cho tới, cô coi ngày tạo ra bên trên mặt mày, nở một nụ cười: "Cám ơn!"
Diệp Chính Thần cũng không thích phát biểu Dụ Nhân biết, Tiểu Ngũ vì như thế nhì bình rượu này nhưng mà cần Chịu từng nào chuyện phiền nhiễu, cầu nài từng nào người: "Không cần thiết khách hàng sáo."
"Tối trong ngày hôm qua anh chuồn đâu?" Dụ Nhân căn vặn.
"Khách sạn." Anh vấn đáp một cơ hội ngẫu nhiên đến mức độ ko thể này ngẫu nhiên rộng lớn được nữa.
"Uống rượu với bằng hữu à?"
"Lên nệm với phụ phái đẹp."
Dọc hiên chạy, lạng lẽ như cõi bị tiêu diệt, trong cả giờ đồng hồ thở cơ hồ nước cũng từ từ bặt tăm...
Im lặng một thời gian, Dụ Nhân khẽ cười: "Anh ko cần thiết cố ý chọc giẫn dữ em."
"Tôi ko hề đem ý chọc giẫn dữ cô, tôi chỉ phát biểu thực sự."
...
"Cùng cô ấy?" Dụ Nhân mỉm cười mỉm cười, vô nụ mỉm cười đem bám theo một ít cô đơn: "Bạc Băng?"
"Uhm." Diệp Chính Thần ko không đồng ý hoặc phát biểu một cơ hội đúng chuẩn rộng lớn, là lười biếng nói chung không đồng ý.
Đối với Diệp Chính Thần, giả dối là 1 việc vô nằm trong hao phí tâm trí, cần nỗ lực kiến thiết tuyệt đối hoàn hảo từng một cụ thể, nỗ lực thực hiện cho từng một lời nói Lúc thốt rời khỏi đều cần logic, sao cho tới câu trước và câu sau ko xích míc, còn cần người sử dụng góc nhìn và biểu cảm nhằm kết hợp. Thật sự đặc biệt phiền toái.
Đời này, người phụ phái đẹp trân quý nhất nhằm anh cần hao tốn tâm trí, e rằng chỉ mất 1 mình Bội nghĩa Băng.
Đáng tiếc điều nhưng mà Bội nghĩa Băng hận nhất đó là bị anh lừa lừa lọc, từ trên đầu cho tới cuối cô ấy ko thể nắm chắc – con trai càng cẩn trọng dẫn đến điều giả dối hoàn thiện từng nào thì sẽ càng chứng minh là bọn họ quan hoài cho tới cô từng ấy, quan hoài đến mức độ đâm rời khỏi lo phiền kinh.
Dụ Nhân nỗ lực phục hồi lại thở của tôi, tiếng nói trầm trồ thản nhiên như trước: "Em nghe phát biểu thư kí của phó thị trưởng TP.HCM Nam Châu bị nghi hoặc đem bám cho tới tham lam dù nên bị tóm gọn. Nếu em ghi nhớ ko lầm, thì cơ đó là vị hít phu của cô ý ấy, trúng không?"
Diệp Chính Thần cúi đầu toá cút áo điểm cổ tay, toá xong xuôi một phía, anh lại toá tăng một phía nữa, sau này lại chậm trễ rãi xắn ống tay áo lên.
Anh kể từ chối vấn đáp thắc mắc của Dụ Nhân vị thái chừng vô nằm trong rõ nét, Dụ Nhân kiên trì căn vặn không còn chuyến này cho tới chuyến khác: "Anh ko thấy là người sử dụng thủ đoạn vì vậy vô nằm trong ti tiện sao?"
Diệp Chính Thần ngửng đầu, ko hề quan hoài lời nói của Dụ Nhân nhưng mà nở nụ cười: "Đừng đưa ra vẻ kiểu gì rồi cũng biết, cô ko cảm nhận thấy phiền sao?!"
***
Mệt, mệt rũ rời bị tiêu diệt chuồn được.
Hai mươi tư, nhì mươi tía, nhì mươi nhì....
Trong cầu thang máy những số lượng tách dần dần, Dụ Nhân mệt rũ rời tựa vô vách cầu thang máy, thân xác và niềm tin tương tự như đều rơi xuống bám theo.
Vì điều gì cô lại chuồn yêu thương Diệp Chính Thần cơ chứ. Một người con trai vĩnh viễn ko hề phù phù hợp với quy tắc này của cô ý.
Cô tổn mức độ hao tâm, vô nằm trong tâm thành, thậm chí còn cô đang được người sử dụng thời hạn tía năm nhằm công cộng sinh sống nằm trong anh, nhưng mà anh một ít động tình cũng không tồn tại.
Có song khi, cô thiệt sự thiếu tín nhiệm, anh rốt cuộc liệu có phải là con trai hoặc không!
Cửa cầu thang máy banh rời khỏi, Dụ Nhân bước lảng vô vào tối tối.
Không cần cô không thích buông buông tha cho những người con trai này, đơn thuần từng khi cô mong muốn buông tay thì trước đôi mắt cô lại hiện thị lên một cảnh tượng.
Vào một buổi sớm sau trận mưa, vô tích tắc quý phái nhất, cánh tay vung lên đón bão, khả năng chiếu sáng gold color bên trên khung trời chiếu xuống, color cờ đỏ gay tươi tắn được giương lên, mềm mại và mượt mà rủ xuống...
Ánh nắng nóng mặt mày trời thứ nhất xuyên qua chuyện những tầng mây tạm dừng bên trên người anh, đường nét cương nghị và trách cứ nhiệm, chấp nhất và quyết đoán, thoải mái tự tin và buộc ràng, kiêu ngạo và phục tòng... Tất cả đều thông thoáng hiện thị lên bên trên dáng vẻ tuấn tú của một người con trai...
Ấn tượng về Diệp Chính Thần vô cô đó là một công tử ăn nghịch tặc trác táng, vẻ phóng đãng ko kìm giữ được, hiệ tượng của anh ý được tô vàng nạm ngọc tuy nhiên phía bên trong lại thối nhừ.
Trong một giây cơ, cô tự nhiên vạc hiện nay cô cũng không hiểu biết biết gì về Diệp Chính Thần...
Anh là 1 người con trai khiến cho cho những người không giống ko thể này coi thấu!
Cô đặc biệt nhanh gọn lẹ ko thể kìm giữ được phiên bản thân thuộc nhưng mà nhún sâu sắc vô, cũng khá nhanh gọn lẹ bị blue color lục trầm lặng thực hiện tan chảy sự phòng vệ vô ngược tim.
——————————-
Xem thêm: hắc hóa thánh kỵ sĩ
Tác fake thổ lộ tâm lý của mình:
Đúng là thiếu hụt một ít gì cơ, là vấn đề chăng!
Tiểu Diệp, bỉ ổi cũng ko sao! Vì niềm hạnh phúc cả đời của nhì con cái, quăng quật đi!
Bình luận