Biên soạn: Đức Uy – aqv.edu.vn.vn
– —
Diệp Oản Oản vừa phải dứt giờ đồng hồ, người xem bên trên trên đây mặt mày ăm ắp chiêm bao bức.
Bọn chúng ta ko nghe nhầm chứ, phối hợp lại Khi dễ dàng cô ta? Khi dễ??
Rốt cuộc là ai con cái mịa nó Khi dễ dàng ai vậy!? Mua một tấm vé lên thuyền đều thiếu hụt điều ham muốn bán nhà đất phân phối con cái phân phối luôn luôn thằng con cháu trai! Rốt cuộc ai là quý khách, ai là kẻ bán…
“Được rồi, chớ trình bày nhảm nữa, nhì thời buổi này, những ngươi nỗ lực sẵn sàng một ít, hóng thông tư của tớ nhưng mà hành vi. Còn nữa, nếu mà ai bật mí thông tin của ta… đến thời điểm cơ ko lên đường được, vậy hắn được xem là địch nhân của toàn bộ người xem, kết quả tự động bản thân gánh chịu… Còn nữa, những ngươi lưu ý trông chừng cho nhau, đáp ứng không tồn tại một tí sơ hở này mang lại ta…”
…
Sau Khi xử lý hoàn thành chuyện vé thuyền, Diệp Oản Oản lại dẫn theo dõi Tư Dạ Hàn tách lên đường, tìm ra đám người Hải Đường và Ôn Tử Nhiên, bàn luận cụ thể phương án và plan tía ngày sau tách lên đường.
Khuya hôm đó…
Trong căn chống nhỏ giản dị bên trên quần đảo nhỏ.
Tư Hạ ôm một phiến đá, khò khò ngủ say, thỉnh phảng phất còn hoàn toàn có thể nghe được một giờ đồng hồ ngáy.
Vào giờ khắc này, sở hữu người dễ dàng như trở bàn tay rước cửa ngõ chống ngỏ đi ra, lẻn nhập nhập.
Nhìn thấy Tư Hạ đang được say giấc nồng, nhập đôi mắt người nọ lóe lên hàn quang quẻ, khóe mồm khá khí nhếch lên, nở một nụ mỉm cười giá buốt giá bán đem ý vị ăm ắp thâm thúy xa xăm.
Trong tay của những người nọ, đang được cụ theo dõi một sợi chạc to tát, chậm chạp rãi trở về phía Tư Hạ. Sau Khi cho tới mặt mày người cậu tớ, hắn cụ lấy sợi chạc khoa tay múa chân hồi lâu bên trên cổ Tư Hạ, cứ như thể là tấp tểnh siết bị tiêu diệt chàng trẻ trai.
Nhưng nhưng mà, sau thời điểm người nọ phát hiện ra cái cuốc ở sát bên, nhịn nhường như tức thời thay cho thay đổi mái ấm ý, hắn ném sợi chạc thanh lịch một phía, nhẹ dịu cụ cái cuốc lên.
“Hô hô… Tiểu tử, chuyện này sẽ không thể oán thù tớ được, ham muốn oán thù ham muốn trách cứ, thì trách cứ căn số ngươi ko tốt…”
Trong khi thì thầm, người nọ cầm lấy cái cuốc, nhắm tức thì đầu của Tư Hạ, không tồn tại ngẫu nhiên tự dự này, nhập nháy đôi mắt hung hăng xẻ trực tiếp xuống.
Đòn tấn công này lực đạo ko hề nhẹ nhõm, chớ trình bày chi là đầu, coi như là 1 trong tảng đá rộng lớn, chỉ kinh sợ cũng sẽ ảnh hưởng gõ bể.
Vào giờ khắc này, Tư Hạ lại tự nhiên trở bản thân, khiến cho cái cuốc ko thể đập trúng cậu tớ.
“Mẹ kiếp! Tiểu tử… vận khí ko tệ nha! Bất quá… sinh sống lâu thêm thắt bao nhiêu chục giây nhưng mà thôi, tăng thêm ý nghĩa gì chứ!”
Người nọ hừ giá buốt một giờ đồng hồ, thế công liên tục, một lần tiếp nữa nhắm trực tiếp nhập đầu Tư Hạ nhưng mà đập.
Khiến mang lại hắn tớ sở hữu chút buồn chán đó là, liên tiếp đả kích chí tử nhì phen, vậy nhưng mà thương hiệu ranh ma ranh này đều hoàn toàn có thể tách ngoài.
“Hừ!”
Lúc này, hắn lại hừ giá buốt một giờ đồng hồ, thả cái cuốc quay về vị trí cũ, lại lần tiếp nữa nhặt lên sợi chạc thừng rộng lớn bị chủ yếu bản thân ném ở một phía.
Một giây sau đó, người này ngồi phía trên người của Tư Hạ, gắt gao kiểm soát, tạo cho cậu tớ ko cơ hội này hành vi. Chợt, lại sử dụng dây thừng rộng lớn nhập tay, tròng nhập bên trên cổ của Tư Hạ.
“Ha ha ha, đái tử, tớ coi phen này vận khí ngươi sở hữu còn chất lượng như thế hoặc không? Ngươi lại thay đổi mang lại tớ coi, ngươi con cái mịa nó gửi đi!”
Người nọ đem ăn mặc quần áo đen ngòm, bên trên mặt mày bao phủ một tờ ngụy trang tự động chế vày cây cỏ bên trên hòn đảo, giờ đồng hồ mỉm cười vô cùng phô trương và càn rỡ.
“Xem lão tử ngày ngày hôm nay ko siết bị tiêu diệt ngươi khuôn thằng nhóc con cái bị tiêu diệt tiệt!”
Người nọ mỉm cười giá buốt một giờ đồng hồ, một giây sau đó, lòng bàn tay trị lực, gắt gao ghìm chặt cổ của Tư Hạ.
Cơ hồ nước nhập nháy đôi mắt này, nhì con cái ngươi đóng góp chặt của Tư Hạ, tức thì tức thời ngỏ đi ra.
“Ta… đệt… ngươi là ai vậy!?”
Tư Hạ nom chằm chằm người đem áo đen ngòm ngồi xổm phía trên người bản thân, mặt mày ăm ắp ngờ ngạc.
“Hô hô, đái bảo vật, tớ là Hắc Bạch Vô Thường… Tới lấy mạng ngươi!” Người nọ mỉm cười trình bày.
“Hắc Bạch Vô Thường? Áo đen ngòm trên đây rồi, còn Bạch Vô Thường đem áo white đâu?”
Tư Hạ nhịn nhường như còn ko tươi tắn lại, há mồm nỗ lực thì thầm.
“Bạch Vô Thường gia gia ngươi đang được hóng ngươi ở bên dưới suối vàng đấy!” Người nọ nghiêm cẩn nghị quát mắng lên.
“Đại ca… Đại ca… Đại ca chớ giết thịt tôi!” bất ngờ nhiên, Tư Hạ hô: “Tôi sở hữu song tiếng ham muốn nói!”
Bình luận